Nghĩ vậy, Hạ Bảo Châu nhìn Tống Vy như nhìn thấy núi vàng.

Tống Vy bị cô ấy nhìn tới mức nổi da gà khắp người, nhịn không được mà lùi về phía sau một chút: “Bảo Châu, cậu không sao đấy chứ?”

Advertisement

“Khụ khụ, không sao đâu.” Hạ Bảo Châu cũng biết mình mất bình tĩnh, bèn xấu hổ ho khan một tiếng, nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc.

Lúc này Tống Vy mới tươi cười, sau đó đưa cho cô ấy một tập tài liệu: “Đây là quy định của cuộc thi cũng như cách sắp xếp catwalk của người mẫu. Cậu xem kỹ đi. Chiều mai chúng ta sẽ ra nước ngoài tham gia lễ khai mạc của cuộc thi.”

Vốn dĩ lễ khai mạc của cuộc thi sẽ diễn ra sau bữa tiệc hồi phục của Lâm Giai Nhi.

Nhưng do ở nơi tổ chức đã xảy ra một trận động đất, nên cuộc thi đã phải dời lại nửa tháng.

Mặc dù thời gian có hơi gấp gáp, nhưng đối với Tống Vy cũng là một chuyện tốt. Bởi vì cô không phải đến bữa tiệc hồi phục của Lâm Giai Nhi.

“Được rồi, lát nữa tớ sẽ xem thật kỹ.” Hạ Bảo Châu nói, ôm tài liệu trên tay.

Sau đó, cô ấy lại nghĩ tới chuyện gì, lông mày nhíu lại.

Tống Vy nghi ngờ hỏi: “Sao vậy?”

“Là Hàn Thư đó. Hình như cô ta cũng là người mẫu được mời, sắp tham gia một cuộc thi quốc tế. Hôm qua cô ta còn gọi điện khoe với tớ nữa.”

Tống Vy tràn đầy kinh ngạc: “Cô ta? Làm sao mà có tư cách, ai mời cô ta?”



Không phải cô xem thường Hàn Thư, đúng là cô ta có vóc dáng và chiều cao.

Nhưng lại hoàn toàn không có khí chất, những trang phục cao cấp khi mặc trên người Hàn Thư khiến cho người ta có cảm giác như hàng chợ. Nhà thiết kế nào lại không có mắt nhìn mà đi mời Hàn Thư?

Hơn nữa, liệu nhà thiết kế có thẩm mỹ như vậy có thực sự hiểu về thiết kế? Người đó không sợ bị Hàn Thư hủy hoại danh tiếng hay sao?

“Tớ cũng không biết nữa, nghe nói là họ Tô.” Hạ Bảo Châu suy nghĩ một lúc rồi trả lời.

Trong đầu Tống Vy đột nhiên xuất hiện một bóng người: “Tô Huyền.”

“Đúng, đúng vậy. Chính là Tô Huyền!” Hạ Bảo Châu lập tức gật đầu.

Tống Vy cau mày.

Hóa ra là Tô Huyền.

Cô chỉ gặp Tô Huyền một lần, là lần tạp chí Thế Kỷ phỏng vấn hồi trước.

Tô Huyền cho cô cảm giác không tốt, điều này khiến cô luôn có cảm giác bài xích, nhưng cũng không nói ra được rốt cuộc vì sao lại bài xích.

“Vy Vy, cậu đang nghĩ gì vậy?” Hạ Bảo Châu vẫy tay.

Tống Vy định thần lại, lắc đầu: “Không có gì.”

“Nếu không có chuyện gì thì chúng ta đi ăn đi, đã trưa rồi.” Hạ Bảo Châu nhìn đồng hồ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play