Vốn dĩ món quà sinh nhật cô định tặng Đường Hạo Tuấn là nói cho anh biết thân phận của hai đứa trẻ.

Advertisement

Nhưng mà...

Tống Vy lắc đầu cười, không tiếp tục suy nghĩ thêm nữa.

“Mẹ, con biết tặng gì cho ba rồi, ba thích thứ đó nhất luôn.” Tống Dĩnh Nhi hạ giọng, nói với vẻ bí hiểm.

Tống Vy nhướng mày, tỏ ra hứng thú: “Ồ? Dĩnh Nhi nói cho mẹ biết đi, ba thích gì?”

“Mẹ ơi, mẹ cúi xuống đây đi.” Tống Dĩnh Nhi vẫy bàn tay nhỏ bé.

Tống Vy mỉm cười cúi đầu xuống: “Nói đi, lần này không ai nghe thấy đâu.”

Tống Dĩnh Nhi kiễng chân lên, ghé vào tai cô rồi nói: “Mẹ, để con nói cho mẹ biết nhé, ba thích mẹ nhất. Ba nói ba muốn mẹ tha thứ. Mẹ ơi, tha thứ là gì?”

Tống Vy không trả lời cho con gái biết tha thứ là gì, nhưng lại cảm thấy rất khó nói nên lời trước câu “Ba nói” của con gái.

Cô hít một hơi thật sâu, cố nặn ra một nụ cười, hỏi lại để xác nhận: “Cục cưng, ba bảo con xin mẹ tha thứ cho ba à?”

“Đúng vậy, là ba nói ạ!” Cô nhóc ngoan ngoãn gật đầu, không hề biết mình đã làm Đường Hạo Tuấn bại lộ.

Tống Vy xoa lông mày, vừa tức vừa buồn cười.

Cô thật sự không ngờ rằng Đường Hạo Tuấn lại không biết xấu hổ đến mức đi thuyết phục một đứa trẻ bảo cô tha thứ cho anh.



Nhưng trong khoảng thời gian này, cô cũng đã nhìn ra được thành ý của anh, con gái cũng đã chấp nhận anh một lần nữa. Dù Hải Dương vẫn chưa nói nhưng xem ra cũng đã có ý chấp nhận rồi.

Nếu vậy thì đến ngày mai cô sẽ tha thứ cho anh. Dù sao anh cũng là người bị hại, không biết gì cả. Đổi lại là cô thì có lẽ cũng sẽ đối xử với anh như vậy.

Cho nên, anh lạnh nhạt với cô mấy ngày thì cô cũng lạnh nhạt trả lại bằng ấy ngày, thế là hòa nhau.

Nghĩ đến đó, Tống Vy liền vỗ vai con gái bé bỏng: “Được rồi, con về nói với ba rằng ngày mai lúc sinh nhật của ba mẹ sẽ tặng cho ba một món quà ba thích.”

“Được ạ.” Cô nhóc đáp lại, sau đấy xoay người rời khỏi phòng làm việc.

“Sao rồi, con đã nói với mẹ chưa?” Trong phòng khách, Đường Hạo Tuấn nhìn thấy cô nhóc đi ra liền bế vào lòng, giọng điệu vô cùng sốt sắng.

Cô nhóc “vâng vâng” lia lịa: “Con nói với mẹ rồi.”

“Mẹ nói gì?” Đường Hạo Tuấn nhìn cô bé, trên khuôn mặt ngày thường luôn lạnh nhạt hiếm có khi hiện lên vẻ căng thẳng.

Cô nhóc ngọt ngào đáp lại: “Mẹ nói ngày mai sẽ tặng ba một món quà ba thích.”

“Mẹ thực sự nói như vậy sao?” Mắt Đường Hạo Tuấn sáng lên.

Cô nhóc gật đầu khẳng định: “Thật ạ.”

Khóe miệng Đường Hạo Tuấn nhếch lên, trái tim đang treo lơ lửng của anh cuối cùng cũng trở lại chỗ cũ.

Anh biết cô đã sẵn sàng để tha thứ cho mình rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play