Tống Vy dở khóc dở cười, nhưng cô vẫn kể lại mọi việc.
Giang Hạ nghe xong trong lòng cảm thán không thôi: “Thì ra là như vậy à. Cũng may trí nhớ của cậu khôi phục kịp thời, nếu không thì sẽ giống tớ và Kiều Phàm rồi.”
Advertisement
Mặc dù cô ấy cũng không ngừng điều tra sự thật năm đó, muốn cho Kiều Phàm biết rằng ba mẹ cô ấy thực sự chưa bao giờ làm điều gì tổn thương ba mẹ anh ta.
Nhưng đến nay vẫn chưa có kết quả gì.
Nếu không phải vì mong muốn trả lại được sự trong sạch cho ba mẹ và mình thì có lúc cô ấy cũng đã muốn bỏ cuộc.
“Không sao đâu, tớ tin có một ngày nào đó sự thật sẽ được phơi bày.” Tống Vy vỗ vai Giang Hạ an ủi.
Giang Hạ cười gật đầu: “Vậy tớ mượn lời tốt lành của cậu nhé. Mà này, cậu vẫn muốn ly hôn với tổng giám đốc Đường sao?”
Tống Vy dựa vào thành bàn: “Tớ không biết. Sáng nay trước khi ra ngoài, tớ vẫn rất kiên quyết muốn ly hôn, nhưng Đường Hạo Tuấn lại cầu xin tớ đừng chia tay, thế là tớ lại mềm lòng.”
“Đấy chính là tình yêu đó. Cậu yêu anh ấy nên mới mềm lòng. Thực ra trong tiềm thức cậu cũng không thật sự muốn ly hôn.” Giang Hạ lập tức nói ra tâm tư sâu kín nhất trong lòng Tống Vy.
Tống Vy không phủ nhận, cô vén tóc qua tai: “Có lẽ vậy, cậu đã nhìn thấy hoa trong phòng làm việc của tớ rồi đấy. Với tính cách của Đường Hạo Tuấn thì chắc chắn không thể nghĩ ra kiểu hành động viên đạn bọc đường như vậy để cầu xin tớ tha thứ được. Chắc chắn là có người bên cạnh anh ấy bày mưu tính kế cho. Cậu nói thử xem, sau mấy viên đạn bọc đường này, tớ có thể kiên trì không tha thứ anh ấy nữa không?”
“Chắc chắn là không.” Giang Hạ nhún vai: “Phụ nữ mà, đều là động vật cảm tính, lãng mạn thêm mấy lần thì sẽ cảm động thêm mấy lần, tất nhiên sẽ ngoan ngoãn nhảy vào vòng tay đàn ông ngay.”
“Thôi đi.” Tống Vy tức giận nhìn cô.
Giang Hạ cười khúc khích: “Thật ra thì tớ nghĩ cậu không cần phải ly hôn đâu, lạnh nhạt với Tổng giám đốc Đường mấy ngày là được rồi, cũng đừng lạnh nhạt quá lâu, nếu không sẽ phản tác dụng đấy.”
“Tớ biết, còn phải tùy thuộc vào mức độ chân thành của anh ấy nữa.” Tống Vy gật đầu.
Giang Hạ lại nói: “Còn đứa trẻ thì giải quyết thế nào?”
“Chờ qua một thời gian nữa rồi nói cho anh ấy biết.” Tống Vy vừa đáp vừa xoa bụng mình.
Giang Hạ lắc đầu: “Không phải, tớ không nói đến đứa bé trong bụng cậu, đứa bé trong bụng cậu là con ruột của tổng giám đốc Đường rồi, tớ đang nói đến Hải Dương và Dĩnh Nhi kia kìa, tổng giám đốc Đường có nhận lại hai đứa bé một lần nữa không?”
“...” Vấn đề này đã chạm tới khúc mắc trong lòng Tống Vy, cô thực sự chưa nghĩ tới.
Tống Vy cắn môi dưới, trong lòng hơi phiền muộn.
Hiện tại cô thật sự không rõ Đường Hạo Tuấn có chấp nhận hai đứa trẻ một lần nữa hay không.
Ngay cả khi Đường Hạo Tuấn chấp nhận thì liệu Hải Dương có chấp nhận không?
Dù sao thì khoảng thời gian này hai đứa bé đã phải chịu đựng sự thờ ơ của Đường Hạo Tuấn, chắc chắn vẫn còn để bụng.
Thấy Tống Vy không nói lời nào. Giang Hạ thở dài: “Xem ra vấn đề lớn nhất giữa cậu và tổng giám đốc Đường chính là hai đứa trẻ.”
“Đúng vậy.” Tống Vy cười khổ: “Có lẽ tớ không thể chỉ tập trung vào lời xin lỗi chân thành của Đường Hạo Tuấn được, mà còn phải xem ý muốn chấp nhận hai đứa trẻ của anh ấy nữa. Nếu anh ấy không muốn chấp nhận thì tốt hơn là nên ly hôn. Dù sao tớ cũng không thể không cần hai đứa trẻ.”
Thật ra, nếu Đường Hạo Tuấn không nhận hai đứa trẻ thì cô cũng không trách anh, cũng không cảm thấy anh sai.
Dù sao hai đứa bé cũng không phải con của anh, anh không muốn nhận chúng cũng là chuyện bình thường, nhưng cô là một người mẹ thì không thể không cần chúng.
“Thử thăm dò xem. Trước đây tổng giám đốc Đường giận cá chém thớt cậu và hai đứa bé vì bác gái, chứ cũng không phải là không yêu quý hai đứa. Bây giờ hiểu lầm đã được giải quyết, tớ nghĩ là tổng giám đốc Đường sẽ chấp nhận hai đứa thôi.” Giang Hạ cầm chén nước lên, nhấp một ngụm rồi nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT