Đường Hạo Tuấn không để ý đến anh, đôi mắt lạnh lùng không chút tình cảm xuyên thấy qua bóng đêm, nhìn chính xác lên trên người Tống Huyền đứng bên cạnh anh: “Nói ngay, tại sao lại dẫm lên váy của cô ấy!”

Nhớ lại tiếng quần áo rách khi nãy, cộng thêm vị trí lúc đó của Tống Huyền, dễ dàng biết được nguyên nhân quần áo của Tống Vy bị rách.

“Em không cố ý, em cũng không biết là em dẫm trúng váy của nhà thiết kế Tống, xin lỗi, rất xin lỗi, hu hu hu..” Tống Huyền áy náy khóc nấc, giống như thật sự không cố ý.

Nhưng Đường Hạo Tuấn lại không bị cô ta gạt, vỗ phần lưng còn đang run rẩy của Tống Vy, trầm giọng nói: “Cô nghĩ tôi sẽ tin sao?”

Tiếng khóc của Tổng Huyền khựng lại một giây, sau đó lại khóc tiếp: “Em biết Hạo Tuấn anh sẽ không tin em, bởi vì lúc trước em từng kiếm chuyện với nhà thiết kế Tống, nhưng em thề, lần này em thật sự không cố ý!” Đường Hạo Minh đẩy gọng kính: “Hạo Tuấn, anh cũng có thể làm chứng, cô ấy đi giày cao gót quá cao, bị treo chân, có lẽ lúc đó đã không cẩn thận dẫm lên giày cao gót của Vy”

“Hay lắm, không cẩn thận, anh nhìn cô ta xem có giống bị treo chân không?” Đường Hạo Tuấn chỉ Tống Huyền cười lạnh.

“Được rồi Hạo Tuấn, tạm thời không cần sốt ruột tra xem sự thật là như thế nào, nên dẫn Vy đi vào phòng nghỉ thay quần áo khác trước thì hơn” Đường Hạo Minh nhắc nhở.

Lúc này Đường Hạo Tuần mới tỉnh táo lại từ cơn giận dữ, định dẫn Tống Vy đi.

Nhưng Đường Hạo Minh lại cản anh, nhẹ nhàng nói: “Hạo Tuấn, em dẫn Vy thì hình như không được hay cho lắm, em là chồng chưa cưới của Tống Huyền, lại dẫn cô gái khác đi thay quần áo, em nói mọi người sẽ nghĩ về em như thế nào, nghĩ Vy như thế nào, cho nên để anh dẫn Vy đi cho”

Nói xong, anh ôm vai Tống Vy, kéo Tống Vy ra khỏi lòng ngực Đường Hạo Tuấn.

Tống Vy ngoan ngoãn đi cùng anh.

Đối với cô, ai dẫn cô đi cũng được, cô chỉ muốn rời khỏi nơi này.

Đường Hạo Tuấn dùng ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm bóng người Đường Hạo Minh và Tống Vy đang đi xa, nắm chặt nắm đấm, lần đầu tiên trong lòng toát lên suy nghĩ thoát khỏi thân phận chồng chưa cưới của Tống Huyền.

Phòng nghỉ.

Đường Hạo Minh bưng ly nước ấm cho Tống Vy: “Uống nước ấm đi, ổn định tinh thần lại”

“Cảm ơn” Lúc này cảm xúc của Tống Vy đã tốt hơn nhiều, khan giọng nói cảm ơn, vươn tay nhận ly nước uống.

Đường Hạo Minh ngồi trên ghế sofa đối diện cô, cởi áo vest trắng để lên lưng ghế sofa, vắt chéo hai chân, nhìn cô bằng ánh mắt sáng quắc.

Tống Vy bị anh nhìn đến mất tự nhiên, rụt cổ: “Tổng giám Đường, anh nhìn gì đó?” Đường Hạo Minh chống đầu, cười cười: “Tôi đang nhìn mắt của cô, cô khóc xong trông đẹp quá, lúc đang khóc chắc lại càng đẹp hơn, chỉ tiếc lúc nãy tối quá nhìn không thấy”

Nghe anh nói đùa, Tống Vy đen mặt: “Tổng giám Đường, anh đi ra ngoài trước đi, tôi ở đây chờ người ta đưa quần áo đến là được rồi.”

Nếu để anh ở lại đây nữa, nói không chừng lại còn nói thêm những lời cô không thích nghe nữa.

“Không có ai đưa quần áo đến đâu” Đường Hạo Minh cởi mắt kính xuống ném sang một bên.

Tống Vy ngẩn ra: “Vì sao?” “Bởi vì tôi không có kêu người đi chuẩn bị quần áo” Đường Hạo Minh kéo cà vạt trên cổ nói.

Đầu tiên mặt Tống Vy cứng đờ lại, sau đó trong đầu lập tức vang lên tiếng chuông cảnh báo, đặt ly nước xuống đứng dậy, chạy ra khỏi cửa.

“Không có tác dụng gì đi, lúc tôi vào đã khóa trái cửa lại rồi” Đường Hạo Minh cũng đứng lên, xoay người cười gian tà nhìn cô.

Mặt Tống Vy tái nhợt, trong lòng lại càng bất an hơn, tim đập thình thịch: “Anh định làm gì?”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play