Trước đây không phải Lâm Giai Nhi chưa từng ngồi vào chỗ của cô, dù lần nào
Lâm Giai Nhi cũng nói là do sơ ý ngồi nhầm, nhưng khi cô ta không đứng
lên chuyển chỗ, Đường Hạo Tuấn cũng sẽ lên tiếng, bảo Lâm Giai Nhi trở
về chỗ của mình.
Nhưng lúc này Đường Hạo Tuấn lại không như vậy, còn nói cười vời Lâm Giai Nhi.
Cảnh tượng này khiến ánh mắt Tống Vy không khỏi trầm xuống.
“Cô Tống, mọi người tới rồi à.” Khóe mắt cô ta liếc sang, khẽ nhíu mày,
trong mắt hiện lên một tia nghi ngờ, nhưng trên mặt lại làm như không
nhìn thấy gì, dịu dàng chào hỏi.
Đường Hạo Tuấn cũng không nói chuyện với Lâm Giai Nhi nữa, bưng cà phê trên
bàn lên nhấp một ngụm, cũng không nhìn ba mẹ con Tống Vy lấy một cái.
Thấy vậy, trong lòng Tống Vy lập tức lạnh lẽo.
Tống Dĩnh Nhi không cảm thấy có gì kỳ lạ, nhưng Tống Hải Dương cũng nhận ra
thái độ của Đường Hạo Tuấn với ba mẹ con họ, thật sự đã thay đổi.
Nếu là ngày thường, ba sẽ đứng dậy kéo ghế ra giúp mẹ, cũng sẽ bế cậu và Dĩnh Nhi lên ghế.
Nhưng lúc này, ba không làm gì cả, nhìn thấy ba người họ, cũng làm như không thấy.
Thế nên lại càng chứng tỏ, cậu vừa nói ba chán ghét họ là đúng.
Tống Vy hít sâu một hơi, làm bộ không để ý tới sự lạnh nhạt của Đường Hạo
Tuấn, kéo hai đứa trẻ đi tới: “Cô Lâm, cô ngồi nhầm chỗ rồi.”
Cô có thể không để ý tới thái độ của Đường Hạo Tuấn, nhưng Lâm Giai Nhi, dựa vào cái gì mà cô phải nhường nhịn?
Lâm Giai Nhi không ngờ Tống Vy sẽ nói thẳng ra là cô ta ngồi nhầm chỗ, vốn
tưởng Tống Vy sẽ vì thái độ lạnh nhạt của Đường Hạo Tuấn mà đau lòng,
không để ý nhiều tới vậy.
Không ngờ, cô ta đã đánh giá thấp Tống Vy.
Lâm Giai Nhi rũ mắt: “Cô Tống, hay là để tôi ngồi đây đi, đứng dậy đổi chỗ cũng rất phiền phức.”
“Không được, đó là vị trí của bà chủ, cô Lâm là khách, tôi thấy vẫn nên giữ
phép tắc của khách thì hơn. Nếu không, người khác sẽ nói cô Lâm không có gia giáo, cô cảm thấy sao?” Tống Vy nhìn cô ta, ánh mắt lạnh nhạt, lại
cực kỳ có khí thế.
Tống Dĩnh Nhi cũng hừ hừ nói: “Đúng vậy, đó là chỗ của mẹ, không được mẹ cho phép, người khác không thể ngồi vào.”
Tống Hải Dương cũng gật đầu.
Sắc mặt Lâm Giai Nhi lúc trắng lúc đỏ, cắn răng nhìn về phía Đường Hạo Tuấn: “Hạo Tuấn, cậu thấy sao…”
“Ngồi về chỗ của cậu đi, Giai Nhi!” Đường Hạo Tuấn đặt ly cà phê xuống, giọng nói lạnh lùng.
Trong mắt Lâm Giai Nhi hiện lên sự khó tin, nhưng rất nhanh lại khôi phục vẻ
tự nhiên, cười gượng đứng dậy: “Tôi biết rồi, tôi về chỗ đây.”
Dứt lời, cô ta vòng qua đuôi bàn, trở về vị trí của mình, trong lòng tràn đầy tức giận.
Vừa rồi khi Đường Hạo Tuấn xuống, cô ta đã nhìn ra thái độ của anh với Tống Vy lạnh nhạt hơn nhiều so với trước đây. Cô ta tưởng anh có thể sẽ
không bảo vệ Tống Vy nữa, thế nên mới to gan ngồi vào chỗ của Tống Vy.
Không ngờ trong lòng Đường Hạo Tuấn có hận ý với Tống Vy, thái độ cũng lạnh
nhạt, nhưng vẫn bảo vệ cô. Anh yêu Tống Vy như vậy sao? Yêu đến nỗi có
thể buông bỏ thù hận sao?
Nghĩ như vậy, Lâm Giai Nhi lại nhìn về phía Tống Vy, ánh mắt trở nên ghen tỵ.
Tống Vy đã nhận ra, nheo mắt lại, cảm thấy rất nực cười.
Cô còn tưởng sau khi Lâm Giai Nhi ở bên Mạnh Ngọc, sẽ thật sự an phận chứ.
Hóa ra là cô nghĩ nhiều rồi, đã ở bên Mạnh Ngọc nhưng vẫn còn muốn có được Đường Hạo Tuấn, cô ta không sợ Mạnh Ngọc biết sao?
Tống Vy cũng không vạch trần Lâm Giai Nhi, ôm hai đứa trẻ lên ghế, dì Vương mang đồ ăn lên.
Trên bàn cơm, mấy người đều không nói gì. Nhà ăn to như vậy, không khí cực kỳ yên ắng và nặng nề.
Tống Dĩnh Nhi nhiều lần muốn mở miệng, nhưng cuối cùng cũng vì bầu không khí mà không nói gì.
Sau khi ăn cơm xong, Đường Hạo Tuấn tới phòng sách họp.
Lâm Giai Nhi đi tới chỗ đàn piano chơi đàn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT