“Hừ, để tôi xem cô đắc ý được bao lâu, sinh cho Hạo Tuấn hai đứa con thì có
sao, cô nhất định sẽ không có được gì!” Lâm Giai Nhi liếc nhìn về phía
ban công, sau đó xoay người rời khỏi vườn hoa.
Cô ta sợ mình còn ở đó thêm nữa thì sẽ ghen tỵ chết mất.
Lâm Giai Nhi trở về phòng mình, ngồi trước máy tính, nhấn vào một trang web kỳ lạ, sau đó gọi đi một dãy số: “A lô, tôi đây, có thể hành động rồi.”
“Tôi biết rồi.” Người ở đầu bên kia điện thoại đáp lại một tiếng rồi ngắt máy.
Ngày hôm sau, lúc ăn sáng Tống Vy luôn cảm thấy ánh mắt Lâm Giai Nhi có chút kỳ lạ, giống như đang cười trên nỗi đau của người khác.
Nhưng khi Tống Vy nhìn vào, ánh mắt Lâm Giai Nhi lại trở nên bình thường.
Vì vậy Tống Vy không có cơ hội hỏi.
Ăn sáng xong, Tống Vy và Đường Hạo Tuấn đưa hai đứa trẻ ra ngoài.
Lâm Giai Nhi đứng ở cửa biệt thự tiễn họ.
Nhìn bóng dáng họ lên xe, cô ta chậm rãi mỉm cười.
“Tống Vy ơi là Tống Vy, cuộc sống vợ chồng ân ái của cô và Hạo Tuấn, từ nay trở đi sẽ kết thúc.”
Dứt lời, Lâm Giai Nhi xoay người về biệt thự.
Tống Vy không hiểu sao lại thấy hơi lạnh sống lưng, không khỏi rùng mình một cái.
“Sao thế?” Khóe mắt Đường Hạo Tuấn chú ý tới, quan tâm hỏi.
Tống Vy lắc đầu: “Không sao, chỉ là đột nhiên hơi lạnh, giờ thì đỡ rồi.”
“Vậy sao?” Đường Hạo Tuấn khẽ gật đầu, không hỏi nữa, yên lặng mở máy sưởi lên.
Tống Vy nhìn hành động của anh, trong lòng ấm áp, nụ cười trên mặt càng rõ hơn.
Sau khi đưa hai đứa trẻ tới nhà trẻ, Đường Hạo Tuấn lại đưa Tống Vy tới công ty cô rồi mới lái xe tới tập đoàn Đường Thị.
Vừa ra khỏi thang máy, Trình Hiệp đã chờ anh ở cửa văn phòng: “Tổng giám đốc.”
Đường Hạo Tuấn ừ một tiếng, mở cửa văn phòng mình ra đi vào.
Trình Hiệp đi theo phía sau: “Đã có thống kê tháng này. Tôi đã gửi tài liệu
vào email của anh, anh xem xem có vấn đề gì không, nếu không có vấn đề,
tôi sẽ gửi tới các phòng ban.”
“Ừ, lát nữa tôi xem, cậu thông báo cho phòng kế hoạch và phòng kinh doanh,
lát nữa mở một cuộc họp.” Đường Hạo Tuấn kéo ghế ra ngồi xuống.
Trình Hiệp gật đầu: “Vâng, tôi ra ngoài trước.
Đường Hạo Tuấn gật đầu.
Sau khi Trình Hiệp đi, anh mở máy tính ra, chuẩn bị xem email.
Đột nhiên, hòm thư có một tin nhắn kỳ quái khiến anh chú ý tới.
Đáng lý ra, hòm thư của anh được thiết lập đặc biệt, không thêm địa chỉ hòm thư của anh thì hoàn toàn không thể gửi email tới.
Anh dám khẳng định, anh không thêm email này, nhưng email này lại gửi được mail tới cho anh.
Rõ ràng người gửi mail biết hack, như vậy email này rõ ràng khá quan trọng.
Nghĩ vậy, Đường Hạo Tuấn mở email ra, nhìn tiêu đề email, con ngươi anh lập tức co rụt lại, bàn tay cầm chuột cũng siết chặt.
Chỉ thấy tiêu đề email viết: Muốn biết sự thật cái chết của ba mẹ anh không? Ấn mở video là anh có thể xem được.
Ánh mắt Đường Hạo Tuấn nhìn về phía video đính kèm bên dưới, đưa chuột tới
hình tam giác ở giữa, chần chừ vài giây, cuối cùng không thắng nổi tâm
lý muốn biết sự thật, nhấn mở video.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT