Tống Vy nhìn anh, khóe môi mấp máy như muốn nói điều gì, nhưng cuối cùng vẫn im lặng, chỉ gật đầu một cái.

Trên đường trở về, Tống Vy không nói không rằng, cúi đầu suy nghĩ gì đó.

Cô nghĩ tới những lời Đường Hạo Tuấn nói ở văn phòng.

Những lời đó thật sự khiến cô bất ngờ.

Cô không ngờ, khi còn chưa biết hai đứa trẻ là con ruột của mình mà anh có thể nói ra câu để Hải Dương tiếp quản tập đoàn Đường Thị.

Hơn nữa, cô rất rõ rằng anh đang nghiêm túc.

Anh tin tưởng mẹ con cô như vậy, không sợ sau này, mẹ con cô thay tên đổi họ tập đoàn Đường Thị, rồi đá anh đi sao?

Đường Hạo Tuấn liếc nhìn Tống Vy, như hiểu được suy nghĩ trong lòng cô, anh khẽ cười: “Đừng nghĩ nhiều, Hải Dương vẫn còn nhỏ.”

Tống Vy ngẩng đầu nhìn anh: “Anh làm như vậy tùy tiện quá!”

“Anh không thấy vậy, Hải Dương thông minh, nó có năng lực thừa kế tập đoàn Đường Thị, hơn nữa có thể giúp tập đoàn Đường Thị phát triển, tại sao anh lại không làm vậy chứ?” Đường Hạo Tuấn vừa lái xe vừa nói.

Tống Vy khẽ day ấn đường: “Nói thì nói vậy, nhưng anh không sợ…”

“Em và con sẽ vậy sao?” Đường Hạo Tuấn ngắt lời cô.

Tống Vy há hốc mồm, ngay sau đó cô bật cười: “Đương nhiên là không, em không phải loại người như vậy. Còn Hải Dương, em sẽ dạy dỗ nó thật tốt, cũng sẽ không để nó trở thành người như vậy.”

“Thế là được rồi.” Đường Hạo Tuấn ngước mắt, nhìn thoáng qua kính chiếu hậu.



Hai đứa trẻ ôm nhau, dựa vào ghế ngủ rất say.

Nhìn cảnh tượng đó, ánh mắt anh dần trở nên dịu dàng.

Tống Vy thấy vậy cũng bật cười: “Sắp tới sinh nhật anh, em cũng đã chuẩn bị xong quà sinh nhật cho anh rồi.”

“Thế à, anh rất mong chờ.” Đường Hạo Tuấn thu hồi ánh mắt, chú ý nhìn đường.

“Sẽ không khiến anh thất vọng đâu.” Tống Vy vươn vai.

Lúc trở về biệt thự đã gần bảy giờ.

Đường Hạo Tuấn đỗ xe xong, Tống Vy gọi hai đứa trẻ xuống xe, cả nhà nắm tay nhau vào biệt thự.

Vừa vào tới phòng khách, một bóng người đột nhiên chạy tới, dừng trước mặt Đường Hạo Tuấn, khóe mắt đỏ hoe nhìn anh: “Hạo Tuấn…”

“Sao thế?” Nhìn dáng vẻ rõ ràng vừa mới khóc xong của Lâm Giai Nhi, Đường Hạo Tuấn nhíu mày, hỏi với giọng quan tâm.

Lâm Giai Nhi khịt mũi, sau đó sợ hãi nhìn Tống Vy, ý nói việc cô ta khóc có liên quan tới Tống Vy.

Trong lòng Tống Vy thầm tỏ ra khinh bỉ.

Cô đại khái đoán được, e là vì chuyện hồi chiều.

Cũng khó cho Lâm Giai Nhi quá, khóc từ chiều tới giờ, sau đó đợi Đường Hạo Tuấn về mách lẻo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play