Đường Mãnh kéo ghế ngồi xuống: “Tôi hỏi mấy chuyện đó để làm gì, nhưng bất kể có là lý do gì đi chăng nữa, cậu làm vậy với anh họ cậu cũng là không
đúng. Cậu có biết việc làm của cậu bây giờ người trong giới đều biết hết rồi hay không, họ đều đang xem trò hề của chúng ta đấy.”
“Vậy thì đã sao?” Đường Hạo Tuấn tỏ ý xem thường, hỏi.
Đường Mãnh tức đến mức đau tim: “Vậy thì đã sao? Cậu không biết rốt cuộc họ
đang nghĩ gì sao? Họ chỉ mong nhà họ Đường chúng ta đấu đá nhau, như thế thì họ sẽ có thể thừa dịp đối phó với nhà họ Đường chúng ta!”
“Bác cả yên tâm, họ không có cơ hội đó đâu. Bởi vì giữa tôi và Đường Hạo
Minh không có tranh chấp về lợi ích mà chỉ là ân oán cá nhân, sẽ không
gây ảnh hưởng đến tập đoàn Đường Thị.” Đường Hạo Tuấn lạnh nhạt nói.
Đường Mãnh nghẹn họng: “Nhưng kể cả là như thế thì cũng không tốt, họ xem trò hề của nhà họ Đường xong, chưa biết chừng còn lan truyền tin đồn thất
thiệt ra bên ngoài về nhà họ Đường nữa.”
“Không sao, đợi khi tôi bắt được Đường Hạo Minh, tôi sẽ tổ chức buổi họp báo,
giải thích những tin đồn kia, vậy nên bác cả không cần phải lo.” Đường
Hạo Tuấn lại cầm một tập tài liệu lên, bắt đầu xử lý.
Đường Mãnh thấy nói thế nào anh cũng không nghe, tạm thời bó tay, giận đến mức không nói nên lời.
Nhưng ông ta vẫn chưa quên mục đích thật sự của mình khi tới đây. Sau khi hít một hơi thật sâu, trên gương mặt béo múp của ông ta cố nặn ra nụ cười.
Nhìn kỹ có thể thấy nụ cười ấy có một chút nịnh nọt: “Vậy thì Hạo Tuấn à,
bác không biết giữa cháu và anh họ cháu rốt cuộc đã xảy chuyện gì, nhưng dù sao hai đứa cũng là anh em họ và là anh em duy nhất của nhau, hay là cháu cứ vậy mà cho qua đi, đừng truy bắt nó nữa.”
Trong mắt Đường Hạo Tuấn thoáng hiện vẻ mỉa mai, gập tài liệu vừa xử lý xong, nói bằng giọng lạnh lùng bình thản: “Vậy ra bác cả đến đây để bảo tôi
dừng việc truy bắt Đường Hạo Minh à?”
“Khụ khụ, cứ cho là thế đi.”
“Không được!” Đường Hạo Tuấn không hề nể mặt mà từ chối thẳng thừng.
Nét mặt Đường Mãnh cứng đờ: “Tại sao?”
“Vì anh ta bắt cóc vợ tôi, còn ép cô ấy đến mức rơi xuống núi, bác nghĩ làm sao tôi có thể tha cho anh ta được?” Đường Hạo Tuấn nhìn ông ta bằng
ánh mắt lạnh như băng.
Đường Mãnh bị ánh mắt của anh làm cho hoảng sợ đến mức run lẩy bẩy, mỡ trên mặt cũng khẽ rung rinh.
Khí thế của thằng nhóc này sao mà bức người thế?
Hồi ông cụ còn sống, khí thế cũng không mạnh mẽ bằng nó đâu?
Đường Mãnh nuốt nước bọt, vì Đường Hạo Minh, ông ta đè nén sự sợ hãi trong
lòng, cố gắng duy trì nét cười trên mặt: “Vậy à, thế cháu dâu không sao
chứ?”
“Mấy người nên vui mừng vì cô ấy vẫn còn sống, nếu không thì tôi sẽ không
đơn giản chỉ bắt Đường Hạo Minh thôi đâu, bác cả và bác gái cũng phải
trả giá đắt đấy.” Hai bàn tay Đường Hạo Tuấn đan vào nhau đặt ở trước
bụng, lạnh lùng nói.
Trái tim Đường Mãnh co thắt lại, vừa sợ hãi vừa căm tức.
Sợ hãi là vì thằng nhóc này không coi tình thân ra gì.
Căm tức là vì thằng nhóc này không có tính người, vì một đứa con gái mà ngay cả những lời uy hiếp bác cả cũng dám nói ra.
Trong lòng tuy nghĩ vậy nhưng Đường Mãnh không dám thể hiện ra mặt, ngượng
ngùng sờ sờ chóp mũi: “Phải phải, cháu dâu không sao là tốt rồi. Hạo
Tuấn à, nếu cháu dâu đã không sao thì chi bằng tha cho anh cháu đi được
không? Dù gì hai đứa cũng là anh em, cháu cũng không thế tuyệt tình đến
vậy mà, không phải sao?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT