Tống Vy vỗ vỗ tay cô ấy: “Xin lỗi Giang Hạ, làm cậu lo lắng rồi.”
“Tớ mới là người nên nói xin lỗi, rõ ràng tớ cùng cậu đến bãi đỗ xe nhưng lại không cứu được cậu, Vy Vy, tớ...”
Tống Vy đặt tay lên miệng cô ấy: “Tớ biết, tớ cũng nghe trợ lý Trình nói
rồi. Cậu cản người ta bắt tớ mà suýt chút nữa bị xe đụng, nên là tớ có
lỗi với cậu mới phải, vì chính tớ bảo cậu đi cùng mà, nhưng cũng may tớ
không sao.”
Nếu như Giang Hạ bị xe đụng trúng thật...
Thì cả đời này, cô cũng không thể yên lòng.
“Phải rồi Vy Vy, rốt cuộc làm thế nào mà cậu bình an vô sự thế?” Giang Hạ nhìn tay chân Tống Vy vẫn lành lặn.
Cô ấy cũng nghĩ như Mạnh Ngọc, rơi xuống từ vách núi cao như vậy thì không thể không có chuyện gì được, điều này thực sự khiến cô ấy ngạc nhiên.
Tống Vy mỉm cười, cũng không giấu diếm, kể cho cô ấy nghe mình và Đường Hạo Minh sống sót bằng cách nào.
Giang Hạ nghe xong liền cảm khái: “Đúng là ở hiền gặp lành, nếu không thì sao lại trùng hợp đến thế, đúng lúc có cây phía dưới bọn cậu. Nhưng mà cũng không hợp lý cho lắm, dù hai người có bị mắc trên cây đi nữa nhưng sau
đó lúc bị rơi xuống đất cũng không thể không bị thương nặng được.”
“Tớ không sao, nhưng Đường Hạo Minh thì có. Anh ta bị gãy một chân, hai
cánh tay cũng bị trật khớp.” Tống Vy nhớ lại tình trạng bi thảm của
Đường Hạo Minh lúc đó.
Không biết bây giờ anh ta thế nào rồi.
Nghe Hạo Tuấn nói, lúc cô đang hôn mê thì Đường Hạo Minh đã chạy mất, bây
giờ Hạo Tuấn đang cho người tìm anh ta, cũng không biết đã tìm được
chưa.
“Vậy thì anh ta đúng là thảm.” Giang Hạ bĩu môi nói với vẻ hả hê.
Ngay sau đó, cô ấy chợt phát hiện ra điều gì, hai mắt mở to: “Không đúng,
hai người cùng rơi từ trên cây xuống, anh ta thì ngã đến mức đó, còn cậu lại không sao, có khi nào là anh ta cứu cậu không?”
“Không phải đâu?” Vẻ mặt Tống Vy thoáng chốc ngẩn ra.
Giang Hạ híp mắt suy đoán: “Không phải là không có khả năng, nếu không thì
làm sao lý giải được chuyện hai người bị thương ở hai mức độ khác nhau
đến như vậy?”
“Cái này...” Tống Vy không nói nữa, nhưng nhịp tim lại tăng nhanh đột ngột.
Chẳng lẽ thật sự là Đường Hạo Minh đã cứu cô.
Nhưng tại sao anh ta phải làm như vậy?
Người bắt cóc cô là anh ta, ép cô nhảy xuống vực cũng là anh ta, vì sao cuối cùng anh ta lại phải cứu cô?
Không hiểu nổi, Tống Vy cắn cắn môi, cũng không nghĩ nữa.
Rốt cuộc là nguyên nhân gì, liệu có phải là Đường Hạo Minh cứu cô hay
không, chờ sau khi tóm được anh ta, mọi thứ sẽ rõ ngay thôi.
Lúc này, trên cầu thang phát ra tiếng động.
Tống Vy và Giang Hạ cùng lúc quay đầu nhìn. Lâm Giai Nhi đang vịn vào lan can đi xuống.
Lâm Giai Nhi mỉm cười với hai người họ: “Cô Tống, cô Giang.”
“Chào cô Lâm.” Giang Hạ khẽ gật đầu đáp lại.
Ánh mắt Lâm Giai Nhi dừng trên người Tống Vy: “Cô Giang tới thăm cô Tống đấy à?”
“Phải.” Giang Hạ uống một ngụm trà mật ong do dì Vương pha.
“Vậy sao, thế tôi không làm phiền hai người nữa, hai người cứ thong thả trò
chuyện.” Lâm Giai Nhi nói xong, đi về phía vườn hoa ngoài nhà.
Giang Hạ thấy cô ta đã đi xa, lúc này mới thấp giọng nói với Tống Vy: “Vy Vy, hình như tớ nghe cậu nói cô ta hẹn hò với bác sĩ Mạnh rồi mà? Sao vẫn
còn sống ở đây?”
“Bác sĩ Mạnh nói chờ khi nào trang trí nhà xong sẽ đón cô ta đi.” Tống Vy cũng nâng tách trà lên uống.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT