Tống Vy quay đầu nhìn anh ta: “Này, anh vẫn ổn đấy chứ?”

Đường Hạo Minh suy yếu mở mắt ra, mồ hôi lạnh trên trán chảy xuôi theo lông mày vào trong mắt, khiến mắt anh ta đau nhức, nên lại một lần nữa nhắm lại, chỉ có thể giật giật khóe miệng, nở nụ cười yếu ớt: “Vẫn ổn, không chết được.”

“Vậy là tốt rồi.” Tống Vy gật đầu, không tiếp tục hỏi nữa.

Anh ta không chết là được, dù sao những cái khác cô cũng không thể giúp gì.

Ục ục ục…

Bụng Tống Vy bỗng dưng reo lên, vang vọng lạ thường giữa hang động không mấy rộng lớn.

Tống Vy đỏ mặt sờ lên bụng, không dám nhìn sang người đàn ông bên cạnh mình.

Người đàn ông nhìn cô đầy thú vị: “Đói rồi à?”

“Phí lời, từ sau khi bị anh bắt cóc tôi vẫn chưa ăn gì đâu.” Tống Vy tức giận trả lời.

Lúc nhặt củi vừa rồi, cô cũng chỉ uống chút nước mưa trên phiến lá, còn về chuyện đồ ăn thì một chút cũng không



Đường Hạo Minh lại cười cười: “Cho dù cô có đói bụng thì cũng chẳng làm gì được, chỗ này không có đồ ăn.”

“Dĩ nhiên tôi biết.” Tống Vy cười khổ một tiếng.

Đường Hạo Minh nhìn về phía bên ngoài cửa hang: “Trừ khi bây giờ cô đi ra ngoài tìm chút đồ ăn, nếu không thì cô chỉ có thể chịu đói thôi.”

“Tìm đồ ăn?” Tống Vy cũng nhìn theo ánh mắt của anh ta, sau đó lắc đầu: “Chỗ này thì có thể có cái gì để ăn chứ? Đi săn sao?”

Đường Hạo Minh bị lời nói của cô chọc cho bật cười: “Nếu như cô có bản lĩnh đó thì cũng được thôi, tôi chịu trách nhiệm thay cho, để cô không cần chịu truy cứu trách nhiệm pháp luật.”

“Không cần, tôi đi ra ngoài xem xem có loại quả dại gì có thể ăn được không vậy. Ăn xong chúng ta thử tìm đường ra.” Tống Vy nói xong thì đứng dậy.

Đường Hạo Minh không nói gì, nhìn cô ra khỏi hang núi.

Tống Vy ở bên ngoài khoảng hai tiếng mới trở về, cũng không xui xẻo lắm, cô tìm được chút quả dại trông giống như quả kiwi, mặc dù hơi chua nhưng cũng có thể ăn được, dù sao thì cũng tốt hơn là bị đói.

Tống Vy ăn ba bốn quả thì không ăn nữa, sau đó lại đút cho Đường Hạo Minh tay chân không thể cử động ăn.

Sau khi ăn xong, đống lửa cũng sắp tắt.



Tống Vy phủi tay đứng lên: “Chúng ta đi thôi.”

Đường Hạo Minh không có dị nghị gì, được cô dìu cũng đứng lên.

Hai người chân bước tập tễnh đi ra ngoài hang núi.

Trong lán cắm trại dưới chân núi, Đường Hạo Tuấn mệt mỏi phờ phạc ngồi trên túi ngủ, quần áo trên người nhăn nhúm, còn dính không ít bùn đất, trông vô cùng nhếch nhác, ngay cả trên khuôn mặt điển trai cũng có thêm mấy chỗ trầy da.

Bác sĩ bên cạnh đang bôi thuốc lên mặt cho anh, Trình Hiệp đứng trước mặt anh, sốt sắng hỏi han: “Tổng giám đốc, ngoại trừ vết thương trên mặt, anh không bị thương chỗ nào trên người đấy chứ?”

Nửa tiếng trước, tổng giám đốc muốn đi qua bên kia núi tìm mợ chủ.

Nhưng lại không cẩn thận nên mới trượt chân ngã, cả người ngã từ trên sườn núi lăn xuống dưới, trên mặt bị thương cũng là vì như vậy.

Nếu không phải anh ta cứng rắn cưỡng ép mang tổng giám đốc quay về bôi thuốc thì chắc chắn tổng giám đốc còn muốn tiếp tục đi tìm.

“Tôi không sao.” Đường Hạo Tuấn đỡ trán, trả lời bằng giọng khàn khàn.

Trình Hiệp vẫn có chút lo lắng: “Thật sự không sao chứ? Nếu không thì chúng ta về bệnh viện trong thành phố…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play