Đi một vòng, chân Tống Vy hơi đau, nhưng cô buộc phải cố nhịn.
Đường Hạo Tuấn cũng đã nhìn ra, anh ôm lấy eo cô đi đến một khu nghỉ ngơi
trong sảnh tiệc sau đó để cô ngồi xuống: “Chân em bị đau hả?”
Tống Vy gật đầu: “Giày hơi cọ vào chân.”
Cô đã cố tình chọn đôi giày này là để phối hợp với lễ phục trên người, nhưng ai ngờ lại bị cọ vào chân.
Sớm biết vậy thì cô không đi đôi này rồi.
Đường Hạo Tuấn ngồi xuống bên cạnh cô, nâng chân cô lên đặt lên trên chân mình, sau đó cởi giày cô ra.
Tống Vy thấy vậy chợt kinh ngạc thu chân lại theo bản năng, khẽ giọng nói: “Anh làm gì đấy?”
“Anh xem thử vết thương trên chân em.” Đường Hạo Tuấn túm lấy cổ chân cô, không cho cô thu chân lại.
Tống Vy cũng hết cách, chỉ có thể để mặc anh xoa nắn: “Nhưng vẫn đang trong bữa tiệc đấy, không hay lắm đâu?”
“Không sao, không ai chú ý tới chúng ta cả.” Đường Hạo Tuấn nói xong đã cởi giày cô ra.
Tống Vy lập tức có cảm giác chân mình hơi lành lạnh, cô không nhịn được rụt ngón chân lại.
Chân cô vừa xinh xắn, trắng nõn lại vừa thon nhỏ, năm ngón chân tròn trịa giống như một con búp bê nhỏ cực kỳ đáng yêu.
Nếu có ai cuồng chân ở đây thì nhất định sẽ cực kỳ thích.
Mặc dù Đường Hạo Tuấn không phải là người cuồng chân, nhưng cũng phải thừa
nhận rằng đôi chân cô rất đẹp mắt khiến người ta vừa nhìn đã thích.
Anh vuốt ve chân cô, còn nắn vài cái.
Tống Vy chỉ cảm thấy lòng bàn chân ngứa ngứa, thấy anh đang làm chuyện xấu,
cô không nhịn được đá anh một chút: “Anh làm gì vậy?”
Anh nào có kiểm tra vết thương của cô mà đang nghịch chân cô đấy chứ.
Không nhận ra là anh còn có sở thích này cơ đấy!
Đường Hạo Tuấn bị Tống Vy đá, lúc này mới bình tĩnh xem vết thương trên chân cô.
Cô bị thương ở gót chân, nơi đó đã bị xước da đau rát.
Đường Hạo Tuấn khẽ chạm vào, Tống Vy xuýt xoa kêu đau một tiếng.
Anh thu tay về, nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Em không đi được đôi giày này
nữa, còn vết thương này của em cần phải được bôi thuốc. Anh đưa em đến
phòng nghỉ ngơi.”
Nói xong, anh xách giày cao gót trên đất rồi bế bổng cô lên.
Tống Vy không ngờ anh lại đột nhiên bế mình, hốt hoảng hô lên một tiếng, sau đó ôm cổ của anh theo bản năng.
Lần này, hai người họ vô cùng gây chú ý, gần như toàn bộ ánh mắt trong sảnh tiệc đều đổ dồn về đây.
Tống Vy cảm nhận được nhiều ánh mắt như vậy, khuôn mặt cô đỏ bừng, trực tiếp vùi đầu vào trong ngực Đường Hạo Tuấn, giả bộ không hề nhìn thấy gì cả.
Vẻ mặt Đường Hạo Tuấn không hề thay đổi, anh bế cô đi về phía phòng nghỉ
ngơi. Khi đi ngang qua những người này, anh còn cố ý giải thích một câu: “Chân vợ tôi bị thương, tôi đưa cô ấy đi bôi thuốc.”
Mọi người trong bữa tiệc nghe vậy thì lập tức mỉm cười thân thiện, còn lần
lượt nhường đường để Đường Hạo Tuấn có thể đi lại dễ dàng hơn.
Dẫu sao, hành động Đường Hạo Tuấn yêu thương che chở vợ khiến bọn họ rất khâm phục.
Cứ như vậy, hai người họ đi thẳng tới phòng nghỉ ngơi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT