“Vâng.” Trình Hiệp trả lời rồi lái xe chở cô đến nhà trẻ đón bọn trẻ.

Về đến biệt thự đã là bảy giờ, dì Vương đã chuẩn bị xong bữa tối.

Trên bàn ăn, mấy lần dì Vương nhìn Tống Vy muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

Tống Vy bị bà nhìn đến mức cảm thấy mất tự nhiên, cô bỏ đũa xuống: “Dì Vương, dì nhìn tôi như vậy làm gì? Trên mặt tôi có gì sao?”

Nghe thấy câu này, hai đứa trẻ đều nhìn lên khuôn mặt của Tống Vy.

“Không có ạ, khuôn mặt của mẹ đẹp lắm.” Tống Dĩnh Nhi để hai tay dưới cằm, làm động tác như hoa nở.

Tống Vy bị dáng vẻ đó của con bé làm cho bật cười, không kìm lòng được mà xoa đầu Tống Dĩnh Nhi một cái.

Tống Hải Dương rất thông minh, đôi mắt trong veo hệt như Đường Hạo Tuấn hơi nheo lại: “Bà Vương ơi, có phải bà muốn nói gì với mẹ cháu không?”

Dì Vương gật đầu.

Tống Vy mỉm cười: “Dì Vương, vậy dì nói đi, tôi đang nghe đây.”

“Là như vậy, chiều nay cậu chủ gọi điện về, bảo tôi dọn dẹp một phòng cho cô Lâm Giai Nhi đó.” Dì Vương nói xong cẩn thận quan sát sắc mặt của cô.

Tống Vy lập tức hiểu ra, hóa ra là dì Vương lo cô sẽ tức giận.

Tống Vy bình tĩnh uống một ngụm canh: “Là như vậy sao? Tôi biết rồi.”

Dì Vương thấy cô phản ứng như vậy, không khỏi cảm thấy ngạc nhiên: “Mợ chủ, cô không…”



Tống Vy biết dì Vương định nói gì, cô buông cái muỗng trong tay xuống, điềm nhiên nói: “Cho dù tôi tức giận thì có tác dụng gì? Lâm Giai Nhi muốn đến đây, tôi ngăn cản được sao?”

Dì Vương chợt không nói gì nữa.

Tống Hải Dương đảo mắt: “Mẹ, mẹ vừa nói là cái cô Lâm kia sẽ đến ở chỗ chúng ta ạ?”

“Không, con không thích cô Lâm đó, con không muốn cô ta đến ở nhà chúng ta.” Tống Vy còn chưa kịp nói gì thì Tống Dĩnh Nhi đã tức giận, đập cái muỗng trong tay xuống bàn.

Sắc mặt Tống Vy hơi trầm xuống, cô nghiêm khắc nói: “Dĩnh Nhi, cầm lên.”

“Con không cầm.” Tống Dĩnh Nhi sốt sắng đến phát khóc: “Trừ khi mẹ bảo cô Lâm kia không đến đây nữa.”

Tống Vy đau đầu, cô chống tay lên trán: “Được rồi, Dĩnh Nhi. Con đừng làm ầm lên nữa! Mẹ làm sao đuổi được người ta đi được? Ba các con đã đồng ý rồi.”

“Vậy con sẽ nói với ba.” Tống Dĩnh Nhi nói, cô bé lập tức xuống bàn, gọi điện thoại cho Đường Hạo Tuấn.

Tống Hải Dương kéo Dĩnh Nhi lại: “Đừng đi!”

“Vì sao?” Tống Dĩnh Nhi bĩu môi không vui.

“Bởi vì chúng ta không có tư cách đó. Con hiểu không?” Tống Vy nhìn con bé.

Đối với Đường Hạo Tuấn, Lâm Giai Nhi là thanh mai trúc mã, có tình cảm mười mấy năm, còn cô và hai đứa bé này mới quen anh được vài năm.

Làm sao cô có thể bắt anh vì cô và hai đứa trẻ này mà từ chối Lâm Giai Nhi vào đây ở được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play