Đường Hạo Tuấn thấy vậy, khẽ mím đôi môi mỏng, lấy điện thoại ra bấm một dãy số.

Điện thoại rất nhanh được kết nối, giọng điệu Đường Hạo Tuấn có chút lễ phép chào hỏi người ở đầu bên kia điện thoại: “Ông Cố.”

Ông Cố?

Tống Vy tò mò nhìn anh, hỏi anh ông Cố là ai.

Đường Hạo Tuấn đáp lại ánh mắt cô, tỏ ý lát nữa sẽ nói với cô, sau đó nói với ông Cố mục đích mình gọi điện tới, muốn xem hồ sơ.

“Hóa ra là chuyện này à. Được thôi! Tôi sẽ lập tức cho người liên hệ với đồn cảnh sát.” Ông Cố vui vẻ cười nói.

“Cảm ơn.” Đường Hạo Tuấn khẽ cười gật đầu.

Ông Cố vuốt chòm râu trắng: “Không cần cảm ơn. Khi nào dẫn Giai Nhi tới gặp lão già này là được.”

“Được ạ.” Đường Hạo Tuấn khách sáo đáp lại một câu.

Sau đó, cuộc trò chuyện kết thúc.

Đường Hạo Tuấn bỏ điện thoại xuống khỏi tai, lúc này mới trả lời ánh mắt dò hỏi vừa rồi của Tống Vy: “Ông Cố nắm trọn thành phố Giang trong tay, chỉ cần ông ấy nói một câu, em muốn xem hồ sơ cũng không thành vấn đề.”

“Hóa ra là thế.” Tống Vy gật đầu: “Cảm ơn anh Hạo Tuấn.”

“Anh là chồng em.” Đường Hạo Tuấn nhìn cô, vẻ mặt nghiêm túc: “Thế nên em không cần nói cảm ơn với anh.”

“Em biết rồi.” Trong lòng Tống Vy ấm áp, miễn cưỡng nở một nụ cười đầu tiên từ hôm qua tới hôm nay.



Lúc này, cảnh sát cầm hồ sơ đi tới: “Bên trên vừa gọi điện thoại tới, đồng ý để hai người xem hồ sơ, nhưng chỉ có thể xem ở đây thôi.”

“Được.” Tống Vy gật đầu, nhận lấy hồ sơ, bắt đầu xem.

Đường Hạo Tuấn ngồi bên cạnh cô, cùng cô xem.

Sau khi xem xong, Tống Vy khép hồ sơ lại, nghiến răng nghiến lợi nói: “Sao lại như vậy?”

Nội dung trên hồ sơ không có gì khác với những gì hôm qua cô nghe được.

Nói cách khác, cuối cùng, vụ án này thật sự sẽ được kết luận rằng, mẹ cô trượt chân dẫn đến cái chết ngoài ý muốn!

Thấy sự không cam lòng của Tống Vy, cảnh sát cởi mũ xuống đặt sang một bên: “Tôi có thể hiểu được tâm trạng của cô Tống. Trước mắt, đúng là không có liên quan tới Tống Huy Khanh và Tô Thu, thế nên cô nên chuẩn bị sẵn tâm lý.”

Chuẩn bị sẵn tâm lý gì, trong lòng Tống Vy đã rất rõ.

Chính là thời gian tiếp theo, nếu vẫn không điều tra ra được manh mối gì khác, ví dụ như chứng cứ Tống Huy Khanh và Tô Thu mưu hại mẹ cô, vậy thì vụ án này sẽ kết thúc, hai người Tống Huy Khanh và Tô Thu sẽ được thả vì vô tội.

Sao có thể như vậy!

Tống Vy siết tay lại, móng tay găm sâu vào lòng bàn tay.

Đường Hạo Tuấn thấy vậy, nhíu mày bất mãn, sau đó duỗi tay cầm lấy tay cô, mạnh mẽ kéo ra.

Nhìn lòng bàn tay cô bị ấn tới đỏ ửng kia, Đường Hạo Tuấn không khỏi thở dài, dùng ngón tay cái vuốt ve: “Không đau sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play