*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



"Trước tiên con đừng làm gì cả, tóm lại cứ nghe lời mẹ là được rồi." Tống Vy không có ý trả lời.

Tống Hải Dương thấy vẻ mặt của cô nghiêm trọng như vậy cũng không hỏi, gật đầu nói: "Con biết rồi mẹ!" "Ngoan!" Tống Vy khen đứa bé một câu.

Sau đó, cuộc gọi video kết thúc.

Tống Vy gọi điện cho nhà trẻ, xin nghỉ phép cho hai nhóc nhà mình.

Cô vừa nói xong, còn chưa kịp đặt điện thoại xuống đã nghe thấy người đàn ông trên giường trầm giọng nói: "Có người làm hại Hải Dương và Dĩnh Nhi à?"

"Đường tổng, anh tỉnh rồi à?" Tống Vy vội vàng nhìn về phía anh, thấy người kia không biết đã mở mắt từ lúc nào, còn nghe được nội dung cuộc gọi của cô.

Đường Hạo Tuấn hơi nâng cằm: "Mới vừa tỉnh thôi" "Bị tôi đánh thức sao?" Tống Vy chỉ vào điện thoại.

Bởi vì khi nãy, lúc cô gọi điện thoại cũng không đi ra ngoài.

Đường Hạo Tuấn lắc đầu: "Không phải, tôi tự tỉnh thôi.

Cô còn chưa trả lời câu hỏi của tôi."

Tống Vy mím môi, "Tôi không biết ông ta có làm hại Hải Dương và Dĩnh Nhi hay không, nhưng đột nhiên xuất hiện trước mặt hai đứa, chắc chắn là không có ý tốt."

"Cho nên đó là lí do mà cô làm vậy, dù thế nào cũng phải chuyển trường cho hai đứa à?" Đường Hạo Tuấn nhìn cô.

Tống Vy ừ một tiếng.

Đường Hạo Tuấn híp mắt nhìn cô, "Giải quyết không tận gốc, cô nên nói cho Đường Hạo Minh biết về sự tồn tại của hai đứa nhỏ đi.

Có sự bảo vệ của Đường Hạo Minh, hai đứa nhỏ sẽ an toàn hơn." Nghe vậy, Tống Vy sững sờ: "Tại sao tôi phải nói với Đường tổng về sự tồn tại của Hải Dương và Dĩnh Nhi chứ?"

Đôi mắt sâu thẳm của Đường Hạo Tuấn nhìn xoáy vào cô, một lúc sau mới chậm rãi nói: "Không phải anh ấy là ba của hai đứa nhóc này sao?" "Hai đứa...!phụt!" Tống Vy rốt cuộc không nhịn được nữa mà ôm bụng cười phá lên.

Đường Hạo Tuần thấy cô cười khoa trương như vậy, hai hàng lông mày hơi nhíu lại: "Cô cười cái gì chứ?" Tống Vy cười đến nỗi chảy nước mắt, đưa tay lên xoa xoa khóe mi: "Đường tổng, ai nói tổng giám Đường là ba của hai đứa vậy?"

Rõ ràng anh mới là ba của hai đứa nhóc! Đường Hạo Tuấn mở to mắt, không nói thêm câu gì, trong lòng dấy lên những dao động rất lớn.

Cô nói những lời này, ý tứ rõ ràng là Đường Hạo Minh không phải ba của hai đứa nhóc ấy.

Vậy thì cuối cùng ai mới là ba của chúng chứ? Dường như nhìn ra được Đường Hạo Tuấn đang nghĩ gì, Tống Vy thở phào nhẹ nhõm.

"Đường Tổng, vì sao anh lại cho rằng tổng giám Đường là ba của hai đứa nhỏ chứ?"

Đường Hạo Tuấn rũ mắt xuống che đi sự thăng trầm trong mắt, "Không phải là vì trong phòng họp ngày hôm đó, Đường Hạo Minh nói hai người quen nhau nhiều năm trước, anh ta bỏ rơi cô, cho nên.."

"Đều là do anh ta tự bịa ra" Tống Vy xua tay ngắt lời anh nói.

Ánh mắt của Đường Hạo Tuấn ngưng tụ lại, "Tự bịa ra?" Tống Vy ừ một tiếng, "Đúng vậy, hôm đó là ngày thứ hai tôi gặp Đường tổng, cho nên chúng tôi không thể nào quen biết được mấy năm rồi bị anh ta bỏ rơi được.

Thật hoang đường!"

Sắc mặt Đường Hạo Tuấn âm trầm, khí lạnh bao quanh người, "Cho nên lúc cô và Đường Hạo Minh mới quen thì ngay lập tức đã ở với nhau qua đêm rồi à?"

"Không có" Tống Vy mơ màng lắc đầu.

Đường Hạo Tuấn hừ lạnh: "Vậy cô giải thích vết tích trên cổ lúc đó như thế nào?"

"Dấu vết?" Tống Vy sửng sốt, lập tức phản ứng lại, vỗ trán một cái, "Đó là bị anh ta véo" "Chuyện gì xảy ra vậy?" Đường Hạo Tuấn trầm giọng hỏi, môi mỏng hơi cong lên.

Tống Vy nói cho Đường Hạo Tuấn biết từ đầu đến cuối về những gì đã xảy ra.

Đường Hạo Tuấn sau khi nghe xong thì giật mình.

Anh nhìn ra được rằng cô không có nói dối.

Cho nên, tất cả mọi chuyện đều là do anh ta hiểu lầm à? Nghĩ đến đây, Đường Hạo Tuần trầm mặc, "Thật xin lỗi."

"Không sao." Tống Vy khoát tay không thèm để ý.

Lúc đó trên cổ cô có một vết đỏ lớn như vậy, bị người khác hiểu lầm cũng là điều bình thường.

Đường Hạo Tuấn nghiêm mặt lại, "Nếu cô và Đường Hạo Minh lúc đó không có quan hệ gì thì về sau cách xa anh ta một chút, anh ta cũng không phải người lương thiện gì"

"Tôi biết rồi." Tống Vy đồng ý đáp lại.

Vẻ mặt của Đường Hạo Tuần thả lỏng hơn nhiều, "Hải Dương và Dĩnh Nhi ở bên kia, tôi có thể phái người đến bảo vệ chúng"

"Không cần đầu Đường tổng, thực sự không được, tôi sẽ đưa hai đứa ra nước ngoài, mẹ tôi cũng ở đó." Tống Vy từ chối thành ý của anh.

Trong lòng Đường Hạo Tuấn có hơi khó chịu, nhưng không nói thêm gì nữa.

Dù sao cũng là con của cô, cô muốn làm thế nào thì làm, anh cũng không có tư cách để chất vấn.

Lúc này, y tá của bệnh viện đi tới, nhắc nhở Tống Vy và Đường Hạo Tuấn đã giờ kiểm tra thẩm tách.

Tống Vy thận trọng tới giường bệnh của Đường Hạo Tuấn, mở khung cố định ra, sau đó cùng với y tá đẩy Đường Hạo Tuấn đến phòng lọc máu.

Vài ngày sau, Đường Hạo Tuấn bình phục rất tốt, tuy không thể đứng lên đi lại nhưng đã có thể ngồi dậy được rồi.

Vì vậy nên Đường Hạo Tuấn nhất quyết muốn xuất viện, Trình Hiệp và Tổng Vy không lay chuyển được anh, chỉ đành đi làm thủ tục xuất viện để về nước.

Lúc máy bay vừa hạ cánh, Trình Hiệp nhận được lệnh Đường Hạo Tuấn, công bóa việc anh bị thương với bên ngoài.

Trong lúc nhất thời, có người vui vẻ, có người u buồn.

Sau khi Tống Vy đến tập đoàn Đường thị thì lập tức trở về bộ phận thiết kế.

Không đợi cô ngồi xuống, Tống Huyền đã mang bộ mặt đằng đằng sát khí đi tới, đập một tiếng bộp lên bàn của cô.

"Tống Vy, rõ ràng là cô làm Đường Hạo Tuấn bị thương!"

Tống Vy nhướng mày, "Chủ nhiệm Tống, cô có lầm không vậy? Không phải tôi hại Đường tổng, mà là Đường tổng bị thương vì cứu tôi.

Cô đừng có ngậm máu phun người, vu cáo tôi là kẻ xấu."

Tống Huyền không ngờ cô lại nhìn thấy được thủ đoạn của mình, vẻ mặt nhất thời méo mó, "Coi như Đường Hạo Tuấn vì cứu cô mà bị thương, vậy thì chung quy lại vẫn là lỗi của cô"

"Sau đó thì sao? Cô muốn làm gì tôi?" Tống Vy nhìn Tống Huyền.

Tống Huyền đến gần cô, hạ giọng đay nghiến, nói: "Tôi muốn cô phải rời khỏi Đường thị, rời khỏi Đường Hạo Tuấn.

Cô ở chỗ này chỉ đem đến phiền phức cho Đường Hạo Tuấn mà thôi!"

"Nếu tôi nói không thì sao?" Tống Vy khoanh tay lại, cười chế nhạo.

Cô đương nhiên sẽ rời khỏi đây nhưng không phải là bây giờ.

Hơn nữa, cô không muốn đồng ý với Tổng Huyền như vậy.

Tống Huyền nghe Tống Vy nói xong, cười khàn trong họng.

"Không? Nếu như tôi nói ra lí do vì sao Đường Hạo Tuấn bị thương thì cô nghĩ nhà họ Đường sẽ bỏ qua cho cô à? Mấy ông lão ở nhà họ Đường sẽ bỏ qua cho cô à?"

Hiện tại vất vả lắm mới có một cơ hội để đuổi Tổng Vy đi, cô ta nhất định phải nắm lấy.

Nhưng mà Tống Vy từ đầu đến cuối không hề bị những lời nói này uy hiếp, thản nhiên nói: "Vậy thì cô đi nói đi, chúng tôi không ngại xem đâu.

Sau khi cô nói, mấy ông cụ ở Đường gia đối phó với tôi trước đó kiểu gì cũng sẽ đối phó với cô mà thôi."

"Cô.." Tống Huyền tức đến nghẹn họng.

Tống Vy kéo ghế ngồi xuống, "Chủ nhiệm Tống, cô còn có việc gì không? Nếu không thì đi ra ngoài đi, tôi còn phải làm việc."

Cô vừa nói vừa mở máy tính lên, không thèm liếc Tống Huyền một cái.

Tống Huyền dùng ánh mắt hung ác, nham hiểm nhìn lưng của Tống Vy hồi lâu, hừ một tiếng rồi quay đi.

Tống Vy lạnh nhạt lắc đầu, sau đó nhấn vào trang web chính thức của giải thưởng Kim Vũ để kiểm tra tình hình hiện tại của cuộc thi.

Cô nhìn top 16 được chọn ra từ vòng đấu loại trực tiếp, Tống Huyền hiện vẫn đang ở hạng nhất, ánh mắt cô trầm xuống, khóe miệng cong lên hình vòng cung.

Ngay sau đó, cô thu nhỏ cửa sổ lại, nhấn vào một nền tảng xã hội bí mật, kéo vài bản vẽ thiết kế từ thư mục đặt lên đó.

Xong xuôi, cô xóa hết lịch sử duyệt web, đóng trang web và tiếp tục bận rộn cùng với công việc.

.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play