Đôi môi nhợt nhạt của Tống Vy khẽ mở ra rồi khép lại vài lần: “Em sẽ không chôn cất mẹ cho đến khi điều tra được nguyên nhân cái chết của mẹ.”

Nếu không thì mẹ cô sẽ chết không nhắm mắt!

Đường Hạo Tuấn hiểu được tâm trạng của cô, cũng không bất ngờ với quyết định của cô.

Năm đó, khi ông của anh qua đời, anh cũng làm như vậy, chần chừ mãi vẫn không cam lòng xử lý hậu sự của ông.

Cuối cùng, những người thân thích thuộc các chi khác của nhà họ Đường hợp lực lại thuyết phục thì anh mới đồng ý.

Trở lại phòng bệnh, Tống Vy rửa sạch mặt và tay bằng nước lạnh, sau đó nằm xuống giường nhắm mắt nghỉ ngơi.

Đường Hạo Tuấn đứng ở bên giường: “Giờ em đừng ngủ vội, ăn gì đó đã rồi hẵng ngủ, anh đã nhờ Trình Hiệp đi mua rồi.”

“Không, em nuốt không trôi, cũng không có tâm trạng ăn.” Tống Vy mệt mỏi xua tay, trên khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ bằng một bàn tay của cô đầy vẻ chán nản thoái chí.

Đường Hạo Tuấn không thể nhìn nổi bộ dạng này của cô, anh nheo mắt lại, kéo tay cô dậy khỏi giường bệnh.

Tống Vy không ngờ anh lại đột nhiên hành động như vậy, cô sửng sốt mở to hai mắt: “Anh làm...”

“Tổng giám đốc, cơm mua về rồi đây.” Cô vừa nói được hai chữ thì đã bị Trình Hiệp vừa bước vào đến ngoài cửa cắt ngang.

Đường Hạo Tuấn “ừ” một tiếng, nhận lấy hộp cơm trong tay Trình Hiệp, anh mở ra đưa cho Tống Vy: “Ăn đi!”



Tống Vy lắc đầu: “Em thật sự không ăn nổi!”

“Không ăn nổi cũng phải ăn!” Môi mỏng của Đường Hạo Tuấn mím chặt lại, giọng điệu đầy tính ra lệnh.

Trong lòng Tống Vy dâng lên một cơn giận, cô giương đôi mắt đỏ bừng nhìn anh: “Đường Hạo Tuấn, anh biết mẹ em đã qua đời rồi, tâm trạng của em bây giờ như thế nào mà còn bắt em ăn cơm, rốt cuộc anh...”

“Nếu em muốn có sức lực và tinh thần để điều tra chân tướng cái chết của mẹ thì phải ngoan ngoãn ăn cơm đi!” Đường Hạo Tuấn trầm giọng ngắt lời cô.

Tống Vy khẽ mở miệng, nhưng không nói được gì.

Đúng, anh nói đúng, nếu cô không ăn thì sẽ không còn sức lực để điều tra những chuyện này, thậm chí là giải quyết việc tang lễ của mẹ cũng không làm được.

Nghĩ đến đây Tống Vy lại che mặt khóc, thái độ cũng không cứng rắn như trước nữa.

Đường Hạo Tuấn biết mình đã thuyết phục được cô, anh khẽ thở dài, cầm lấy bàn tay đang che mặt của cô, đặt vào tay cô một đôi đũa, nhẹ giọng nói: “Mau ăn đi! Vì mẹ, em không thể sụp đổ. Em hiểu không?”

Tống Vy cắn môi, nghẹn ngào “ừ” một tiếng.

Đường Hạo Tuấn lại đưa hộp cơm cho cô.

Lần này, Tống Vy không từ chối nữa, tay run run cầm lấy, vừa ăn vừa khóc.

Dù có đau buồn, có không thèm ăn thì cô cũng cố nén lại cảm giác muốn nôn mửa, nuốt cơm vào bụng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play