Tống Vy nhìn canh pín bò, trong mắt lóe lên vẻ giảo hoạt, thúc giục: “Mau ăn đi, đây là dì Vương hầm riêng cho anh đó, tốt cho cơ thể.”
“Phải đấy, cậu chủ, ăn nhiều chút.” Dì Vương đưa một cái thìa cho Đường Hạo Tuấn.
Bà không hề biết trò đùa ác ý trong lòng Tống Vy, bà thực sự cảm thấy canh này bổ cho sức khỏe nên mới thúc giục Đường Hạo Tuấn ăn.
Dì Vương không nhìn ra được sự giảo hoạt trong mắt Tống Vy, nhưng Đường Hạo Tuấn nhìn ra được, trong lòng lập tức có hơi cảnh giác.
“Đây là canh gì thế?” Anh nhìn canh trong bát, trầm giọng hỏi.
Tròng mắt dì Vương xoay chuyển: “Đây là canh thịt bò bình thường mà.”
“Canh thịt bò?” Đường Hạo Tuấn híp mắt, rõ ràng là không tin, cầm thìa múc một thìa đặt dưới mũi ngửi, một mùi khó mà miêu tả được xộc vào trong mũi anh, khiến đầu lông mày anh lập tức cau lại.
“Mùi gì vậy?” Đường Hạo Tuấn thả thìa về bát, không hề che giấu vẻ ghét bỏ trên mặt.
Vừa tanh vừa hôi, rốt cuộc là thứ gì thế?
“Mùi không dễ ngửi lắm nhưng là canh tốt đấy. Hạo Tuấn, anh ăn thử một thìa xem.” Tống Vy lại thúc giục lần nữa, hai tay nắm lại, bày ra dáng vẻ cổ vũ.
Đường Hạo Tuấn vốn định từ chối, nhưng nhìn thấy vẻ mong đợi trong mắt cô, cuối cùng vẫn không nỡ để cô thất vọng, nhịn lại mùi khó ngửi mà nhấp một ngụm.
Lúc vừa đưa vào miệng, mùi vị là lạ đó lại càng rõ ràng hơn, sắc mặt Đường Hạo Tuấn thay đổi, vội vàng rút khăn ăn bên cạnh che lấy miệng, nhổ canh trong miệng ra.
Sau khi nhổ ra, anh lại cầm cốc nước lên uống mấy ngụm nước, muốn rửa sạch mùi vị kỳ dị trong miệng đi.
Nhưng mùi vị đó thực sự quá đáng sợ, cho dù Đường Hạo Tuấn có uống nước như thế nào, thứ mùi đó vẫn để lại dư vị trong miệng. Chỉ cần vừa mở miệng ra là có thể ngửi thấy được, như bị hôi miệng vậy, khuôn mặt tuấn tú lập tức sầm xuống.
Tống Vy nhìn dáng vẻ này của anh, không nhịn được mà bật cười, cười tới chảy cả nước mắt, oán giận trong lòng vì đêm qua anh đi thăm Lâm Giai Nhi cũng hoàn toàn biến mất.
Đường Hạo Tuấn quét mắt nhìn cô, không nỡ quát cô, cuối cùng chuyển mắt sang dì Vương, lạnh lùng hỏi: “Rốt cuộc gì hầm canh gì cho tôi vậy?”
“Tôi...” Dì Vương chột dạ đánh mắt đi chỗ khác, không biết nên trả lời như thế nào.
Đường Hạo Tuấn mất kiên nhẫn híp mắt lại, cao giọng lên, thể hiện thái độ không cho chen vào: “Nói!”
Dì Vương rụt cổ một cái, biết không thể giấu được nữa, chỉ đành ăn ngay nói thật: “Là... là canh pín bò.”
Pín bò?
Nghe thấy hai chữ này, mặt Đường Hạo Tuấn lại biến sắc, âm trầm vô cùng.
Không ngờ bà ấy lại hầm thứ đó cho anh. .
||||| Truyện đề cử: Phương Tiên Sinh, Chờ Ngày Anh Nhận Ra Em |||||
Anh là người cần bồi bổ bằng mấy thứ đó sao?
Nhìn thấy vẻ mặt của Đường Hạo Tuấn, Tống Vy vốn đã không cười nữa rồi, nhưng lúc này lại phụt cười một tiếng.
Đường Hạo Tuấn nhìn cô với ánh mắt âm u: “Em biết từ trước rồi à?”
Tống Vy lau nước mắt chảy ra ở khóe mắt vì cười: “Em cũng vừa mới biết không lâu thôi.”
“Cho nên em giấu anh, cố ý lừa anh uống?” Bờ môi mỏng của Đường Hạo Tuấn mím lại thành một đường thẳng.
Tống Vy lè lưỡi: “Không phải em không muốn phụ lòng tốt của dì Vương sao.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT