“Chào buổi sáng, mợ chủ.” Dì Vương lau tay lên tạp dề, nhìn ra đằng sau Tống Vy: “Cậu chủ vẫn chưa dậy à?”

Tống Vy lắc đầu: “Vẫn chưa, anh ấy mệt, còn đang ngủ.”

Nghe thấy lời này, dì Vương lập tức cười nhưng không nói ra, che miệng nói: “Nên ngủ, nên ngủ, ha ha.”

Nhìn vẻ mặt này của dì Vương, Tống Vy thừa biết dì Vương đã hiểu nhầm, tưởng đêm qua cô và Đường Hạo Tuấn quá kịch liệt.

Nhưng Tống Vy cũng chỉ miễn cưỡng cười, không có ý giải thích cô và Đường Hạo Tuấn không xảy ra chuyện gì cả.

Dù sao thì nói ra chuyện này cũng chẳng có ý nghĩa gì, tự bản thân cô chôn trong lòng là được rồi.

“Dì Vương, có gì ăn không?” Tống Vy xoa bụng, chuyển đề tài: “Tôi hơi đói bụng.”

“Có có có.” Dì Vương vội vàng gật đầu, vứt khăn xuống đi về phía phòng bếp, vừa đi vừa nói: “Lúc tôi về cố ý mua một con gà mái già, chắc giờ xong rồi đấy, mợ chủ tới phòng ăn đợi tôi nhé.”

“Được ạ.” Tống Vy cười đáp lời.

Chưa được hai phút, dì Vương đã bưng canh gà và đồ ăn sáng lên.

Tống Vy ngửi thấy mùi thơm này, không nhịn được mà nhắm mắt lại.

Dì Vương múc canh gà ra bát, đặt trước mặt cô: “Mợ chủ, tranh thủ còn nóng thì ăn đi, lát nữa nguội rồi sẽ tanh mất.”

“Cảm ơn dì Vương.” Sau khi nói tiếng cảm ơn, Tống Vy cầm thìa lên khuấy không bát hai cái, múc một thìa lên đút vào miệng, đôi mắt sáng lên.

“Mợ chủ, mùi vị thế nào?” Dì Vương nhìn cô rồi hỏi.

Tống Vy nuốt canh gà xuống, giơ ngón cái lên: “Ngon lắm ạ.”



Dì Vương vui vẻ cười cong cả mắt: “Thế là được rồi, vậy mợ chủ ăn nhiều chút, tôi cố ý hầm cho cô đấy. Cả cậu chủ cũng thế, tôi có ý hầm canh pín bò cho cậu ấy, bồi bổ cơ thể.”

“Phụt!” Nghe thấy lời này, Tống Vy không kịp đề phòng phụt một ngụm canh ra, sau đó ho tới mức đỏ bừng cả mặt.

Dì Vương bị cô dọa cho giật nảy mình, vội vàng cúi người vỗ lưng cô, giúp cô nguôi đi: “Mợ chủ, cô không sao chứ?”

Tống Vy xua tay, tỏ vẻ mình không sao.

Dì Vương lại rót một cốc nước lọc cho cô: “Đây, uống ít nước cho xuôi.”

Tống Vy vội vàng nhận lấy cốc nước, uống mấy ngụm lớn, cuối cùng mới dừng ho, dễ chịu cả người.

“Dì Vương, dì vừa mới nói dì hầm canh gì cho Hạo Tuấn cơ?” Tống Vy đặt cốc nước xuống, hỏi với vẻ mặt phức tạp.

Dì Vương không hề suy nghĩ mà đáp ngay: “Canh pín bò.”

Tống Vy đỡ trán.

Rốt cuộc cô có cần phải nói cho dì Vương rằng, tối hôm qua cô và Đường Hạo Tuấn thực sự không xảy ra chuyện gì cả, cho nên Đường Hạo Tuấn không cần ăn canh pín bò không.

“Mợ chủ, làm sao thế?” Thấy vẻ mặt là lạ của Tống Vy, dì Vương khó hiểu cất lời hỏi.

Tống Vy dở khóc dở cười xua tay: “Không sao đâu ạ, lát nữa dì đừng nói với Hạo Tuấn đó là canh gì, nếu không anh ấy chắc chắn sẽ tức giận đấy.”

Được cô nhắc nhở, dì Vương lập tức vỗ tay bừng tỉnh ta: “Mợ chủ nói đúng.”

“Nói đúng cái gì!” Dì Vương vừa dứt lời, giọng nói của Đường Hạo Tuấn liền vang lên ở cửa phòng ăn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play