Dù sao thì Lưu Mộng hỏi như vậy cũng có cảm giác như ép hôn vậy.

Nhưng sự thật chứng minh, Tống Vy đã cả nghĩ rồi. Đường Hạo Tuấn không hề tức giận, ngược lại còn nghiêm túc suy nghĩ câu hỏi của Lưu Mộng.

Suy nghĩ vài giây, Đường Hạo Tuấn nhìn Tống Vy, ánh mắt nghiêm túc nói: “Anh sao cũng được, em thì sao?”

Tống Vy khẽ máy môi: “Em… em không biết…”

Đường Hạo Tuấn nhíu mày, rõ ràng có chút không hài lòng với câu trả lời này của cô.

Tống Vy cũng biết câu trả lời của mình không được như mong muốn, nhưng cô cũng hết cách, cô thật sự không biết.

Lưu Mộng cũng bị câu này của con gái làm cho cạn lời, thở dài một hơi: “Hay là thế này đi, hai con đăng ký kết hôn trước. Dù sao thì hiện giờ Vy Vy cũng đã ở cùng con rồi, nếu chưa đăng ký kết hôn, người ngoài nhất định sẽ nhiều chuyện, có giấy chứng nhận kết hôn, chuyện hôn lễ để sau này cũng không vội. Các con thấy thế nào?”

“Được ạ.” Đường Hạo Tuấn cảm thấy đề nghị này của Lưu Mộng không tồi.

Đăng ký xong, anh vẫn còn thời gian chuẩn bị cho hôn lễ.

Dù sao thì cầu hôn đã rất đơn giản rồi, anh không muốn hôn lễ cho Tống Vy cũng làm đơn giản như vậy. Anh muốn tổ chức thật long trọng.

“Con thì sao? Vy Vy?” Lưu Mộng thấy Tống Vy không nói gì, nhìn về phía cô.

Đường Hạo Tuấn cũng nhìn chằm chằm cô.

Đối diện với cái nhìn chăm chú của hai cặp mắt, Tống Vy không dám nhìn lại họ, đỏ mặt gật đầu: “Con cũng đồng ý.”

“Thế cứ vậy nhé, con các đi đăng ký kết hôn đi.” Lưu Mộng vỗ tay, đưa ra kết luận.



Đường Hạo Tuấn vâng một tiếng đồng ý.

Tống Vy cũng không có ý kiến gì khác, khẽ gật đầu: “Vâng.”

“Tốt quá, ba mẹ sắp kết hôn rồi!” Tống Hải Dương vẫn luôn nghe trộm người lớn nói chuyện, thấy Tống Vy và Đường Hạo Tuấn chuẩn bị đăng ký kết hôn, lập tức mừng rỡ vỗ tay.

Chỉ có Tống Dĩnh Nhi vẫn còn có chút ngây thơ, mơ hồ, chớp chớp mắt hỏi: “Anh ơi, kết hôn là gì ạ?”

“Kết hôn chính là…” Tống Hải Dương gãi gãi đầu, đột nhiên không biết nên giải thích thế nào cho cô bé.

Cậu bé biết kết hôn là gì, nhưng lại không thể dùng ngôn ngữ để biểu đạt ra, khuôn mặt nhỏ nhăn lại.

Lưu Mộng thấy thế, dở khóc dở cười nói: “Kết hôn chính là, sau này mọi người sẽ là người một nhà!”

“Không phải chúng ta vẫn luôn là một nhà sao?” Tống Dĩnh Nhi nghiêng đầu, dáng vẻ cực kỳ đáng yêu.

Lưu Mộng bị chọc cười: “Phải phải phải, là người một nhà, là người một nhà!”

Ngay cả Đường Hạo Tuấn cũng không khỏi cong khóe miệng, dùng ngón cái nhẹ nhàng lau mảnh vụn điểm tâm còn sót lại trên miệng cô bé.

Lưu Mộng thấy động tác của anh, nhẹ nhàng để tay xuống mặt bàn, khẽ chọc chọc đùi Tống Vy, dùng ánh mắt bảo Tống Vy nhìn qua.

Tống Vy lập tức hiểu ý của bà, cắn môi nói: “Hạo Tuấn, đợi tới sinh nhật anh, em nói cho anh một bí mật được không?”

“Hả?” Đường Hạo Tuấn nhướng mày: “Bí mật gì mà không thể nói bây giờ?”

Tống Vy nhẹ nhàng vuốt tóc cười: “Vì em muốn dùng nó làm món quà sinh nhật tặng anh.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play