“Tới đây ạ.” Nghe vậy, Tống Vy lập tức đáp với vào phòng tiệc, sau đó kéo tay Đường Hạo Tuấn: “Đi thôi, mẹ em gọi rồi kia.”

Đường Hạo Tuấn khẽ gật đầu, không nói gì, đi vào cùng cô.

Vào trong, nhớ tới lời Trình Hiệp, Đường Hạo Tuấn đưa mấy túi quà trên tay cho Lưu Mộng: “Bác gái, đây là chút quà tặng bác ạ, hy vọng bác sẽ thích.”

Nhìn mấy chiếc túi in logo hàng cao cấp, Lưu Mộng hơi ngẩn ra, sau đó sắc mặt dần dịu xuống, đưa tay nhận lấy: “Nể tấm lòng của cháu, đồ bác xin nhận, cảm ơn nhé.”

Đường Hạo Tuấn nhìn bà nhận quà, trong lòng có chút căng thẳng cuối cùng cũng bình tĩnh lại.

Nhận quà là chứng tỏ bà đã bước đầu chấp nhận chàng rể tương lai là anh rồi sao?

“Hạo Tuấn, ngồi đi.” Tống Vy thấy Đường Hạo Tuấn vẫn đứng bèn kéo ghế ra cho anh.

Đường Hạo Tuấn ừ một tiếng rồi ngồi xuống.

Tống Vy ngồi xuống bên cạnh anh: “Mẹ, gọi đồ ăn chưa ạ?”

“Chưa, đợi các con tới gọi.”

Dứt lời, Lưu Mộng lấy menu đưa cho Tống Vy.

Tống Vy mở ra, gọi vài món Đường Hạo Tuấn và hai đứa trẻ thích trước, sau đó gọi thêm mấy món khác rồi gấp menu lại.

Lưu Mộng thấy vậy, nhướng mày nói: “Thế thôi sao? Không cho Hạo Tuấn xem à?”

“Con đã chọn những món Hạo Tuấn thích ăn rồi.” Tống Vy cười đáp.



Ánh mắt Đường Hạo Tuấn dịu dàng hơn hẳn.

Lưu Mộng bĩu môi: “Hai đứa mới ở bên nhau không bao lâu mà con đã hiểu cậu ta như vậy, ngay cả cậu ta thích ăn gì mà con cũng biết?”

Tống Vy vuốt tóc: “Đồ Hạo Tuấn thích ăn ít lắm, chỉ có mấy món thôi, rất dễ nhớ.”

“Cháu thì sao?” Lưu Mộng nhìn về phía Đường Hạo Tuấn: “Vy Vy hiểu cháu rõ như vậy, sở thích của cháu đều nhớ kĩ. Cháu thì sao, cháu hiểu Tống Vy bao nhiêu, biết sở thích của nó không?”

“Mẹ, mẹ hỏi những chuyện này làm gì?” Tống Vy kéo Lưu Mộng, muốn lướt qua chủ đề này.

Nhưng Lưu Mộng lại không đồng ý, hất tay cô ra: “Mẹ hỏi những chuyện này là muốn biết cậu ta có thật lòng với con hay không. Hai đứa ở bên nhau, không thể chỉ có con cho đi được. Con hiểu cậu ta, cậu ta cũng phải hiểu con, có qua có lại. Nếu chỉ có con đơn phương, mối quan hệ hai đứa sẽ không còn bình đẳng nữa, hiểu không hả?”

“Con…” Khóe môi Tống Vy run rẩy, lập tức không nói gì nữa, cúi đầu xuống.

Sao cô lại không rõ cơ chứ.

Quan hệ yêu đương không bình đẳng rất bấp bênh, sẽ không đi được lâu dài.

“Thế nên, cháu nhất định phải trả lời bác.” Lưu Mộng lại nhìn về phía Đường Hạo Tuấn: “Bác phải biết, rốt cuộc cháu yêu Vy Vy đến nhường nào.”

Tống Vy cũng nhìn Đường Hạo Tuấn, ánh mắt vừa mong chờ vừa lo lắng.

Cô mong chờ anh có thể trả lời.

Cũng lo lắng anh không trả lời được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play