Cuối cùng Đường Hạo Tuấn cũng mở mắt, nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay cô. Lúc này, sắc mặt lạnh băng mới dịu xuống.

Anh nắm lấy tay Tống Vy, siết chặt trong lòng bàn tay mình: “Không có lần sau đâu đấy!”

“Được.” Tống Vy gật đầu lia lịa.

Đương nhiên cô biết, mình không thể như vậy nữa, thái độ lạnh lùng của anh lần này đã khiến cô sợ rồi.

Cô còn dám làm vậy, ngộ nhỡ anh thật sự không cần cô nữa thì sao.

Tống Vy thổn thức nghĩ.

Đường Hạo Tuấn buông tay cô ra, đặt lên đùi mình, vuốt ve mu bàn tay cô, ánh mắt hơi trầm xuống, không biết là đang nghĩ gì.

Nửa tiếng sau, tới công ty.

Tống Vy xuống xe. Sau khi tạm biệt Đường Hạo Tuấn, cô đi về phía tòa nhà.

Tới công ty, Giang Hạ thấy cô liền cười hí hửng trêu chọc: “Ồ, trưa rồi mới tới, có phải tối qua tổng giám đốc lại tốn sức, nên sáng nay mới không dậy nổi không?”

Tống Vy trợn mắt lườm: “Này, nói cái gì đó.”

“Tớ đâu có nói linh tinh, đây cũng chẳng phải lần đầu tiên đâu. Nên buổi sáng không thấy cậu tớ cũng đâu gọi điện hỏi xem sao cậu chưa đi làm.” Giang Hạ bĩu môi nói.

Ánh mắt Tống Vy thoáng qua chút ảm đạm.

Buổi sáng không đi làm, không phải vì cô không dậy nổi, mà là vì cô tưởng mình đã có thai.



Đáng tiếc, cô không hề mang thai.

“Sao thế Vy Vy?” Cảm nhận được sự ủ rũ của Tống Vy, Giang Hạ thu lại gương mặt thiếu nghiêm túc, quan tâm hỏi han.

Tống Vy lắc đầu: “Tớ không sao, nói việc chính đi.”

Cô lảng sang chuyện khác.

Giang Hạ nhìn ra được cô có tâm sự, nhưng không muốn nói.

Có điều, nếu Tống Vy đã không muốn nói, Giang Hạ cũng không khăng khăng muốn biết. Cô ấy đưa tài liệu trên tay cho Tống Vy: “Đây là một vài quy trình thi đấu quốc tế, bên phía hiệp hội gửi tới, bảo cậu xem xem. Có điều vì là quy trình kế hoạch bước đầu nên chỉ có thể dùng để tham khảo thôi.”

“Ừ, tớ biết rồi, giúp tớ cảm ơn phân hội trưởng.” Tống Vy đưa tay nhận lấy tài liệu.

“Yên tâm đi, tớ đã cảm… Đợi đã!” Như nhìn thấy gì đó, mở to mắt, Giang Hạ túm lấy tay cô.

“Sao thế?” Tống Vy bị Giang Hạ làm cho giật mình.

Giang Hạ lật mu bàn tay cô lại, nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay rồi hít sâu một hơi: “Quả nhiên tớ không nhìn nhầm mà, đúng là cậu đeo nhẫn, còn là ngón giữa tay trái, đây là ngón đeo khi cầu hôn mà. Vy Vy, tổng giám đốc Đường cầu hôn cậu rồi sao?”

Tống Vy không ngờ năng lực quan sát của Giang Hạ lại nhạy bén như vậy, ngay lập tức đã đoán ra tất cả, đỏ mặt gật đầu.

Suy đoán của Giang Hạ được chứng thực, dù đã sớm chuẩn bị tâm lý nhưng lúc này vẫn vô cùng sửng sốt.

“Trời ơi, được cầu hôn thật rồi. Hai người mới ở bên nhau không bao lâu mà!” Cô ấy há hốc miệng cảm thán.

Tống Vy vuốt ve chiếc nhẫn, trên mặt hàm chứa ý cười dịu dàng, không nói gì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play