*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Tống Vy lắc đầu, đem tầm mắt trở lại máy tính, bắt đầu bận rộn với công việc.

Tới buổi chiều giờ tan tầm, Tống Vy trước tiên đi nhà trẻ đón hai đứa nhỏ rồi đưa đến chỗ Giang Hạ, để Giang Hạ trông nom thay cô một chút, sau đó mới gọi xe đi khách sạn Triều Dương.

Bảy giờ năm mươi phút đã đến khách sạn Triều Dương.

Tống Vy vừa đẩy cửa phòng ra, chợt nghe thấy âm thanh nhẹ nhàng của Tống Huyền vang lên: "Nhà thiết kế Tống, cô đến muộn đấy!"

"Đến muộn?" Tống Vy đi qua đi, giơ điện thoại của mình lên, chỉ chỉ thời gian trên đó: "Không phải nói tám giờ sao, bây giờ còn chưa tới, sao tôi lại đến muộn được?"

Tống Huyền đong đưa ly rượu đỏ, cười như không cười liếc nhìn cô: "Ngay từ đầu đúng là tôi nói tám giờ, nhưng mà sau đó tôi lại đổi thành bảy giờ, thông báo cũng đã gửi trong nhóm, thiết kế Tổng cô không thấy sao?"

Tống Vy mím môi: "Xin lỗi, tôi còn chưa được thêm vào nhóm!"

"Là như vậy sao?" Tống Huyền vẻ mặt rất kinh ngạc đi chất vấn những người khác: "Các người không thêm nhà thiết kế Tống vào nhóm sao?"

"Không có, trong nhóm đã đủ người!" Có người trả lời.

Tống Huyền xấu hổ cười với Tống Vy: "Xin lỗi nha thiết kế Tống, tôi tưởng là bọn họ đã thêm cô vào rồi." Tống Vy nhìn biểu diễn giả dối của cô ta, khóe miệng giật giật: "Không sao!” Tới lúc này rồi cô còn chỗ nào không hiểu.

Cái gì mà nhóm đã đủ người, bọn họ ngay từ đầu đã được Tống Huyền bày mưu đặt kế, cố ý không thêm cô vào, mà bây giờ Tống Huyền lại cố ý thay đổi thời gian trong nhóm, mục đích chính là để cô muộn để dễ làm khó cô!

Quả nhiên, Tống Vy vừa mới kéo ghế ra ngồi xuống, một chai rượu vang đỏ đã bị Tống Huyền đặt trước mặt: "Nhà thiết kế Tống, tuy rằng đến muộn không phải lỗi của cô, nhưng cho dù nói thế nào, cô vẫn đến muộn, tự phạt một chai thế nào?"

Đến rồi!

Trong lòng Tống Vy thầm nghĩ một tiếng, sau đó đem rượu vang đỏ đẩy lại trước mặt Tống Huyền: "Chủ nhiệm Tống, thật ngại quá tôi không uống được rượu."

Tống Huyền không ngờ tới cô lại trực tiếp từ chối như vậy, vẻ mặt liền đen: "Thiết kế Tổng có ý tứ gì? Không nể mặt tôi?" "Đương nhiên không phải chỉ là hôm nay không khỏe nên đã uống hai viên thuốc cephalexin, vì vậy."

Khi nói chuyện, Tống Vy lấy ra từ trong túi một hộp cephalexin đặt lên trên bàn.

Nhìn thấy hộp cephalexin này, sắc mặt Tổng Huyền xanh đỏ đan xen.

Cô ta làm sao cũng không nghĩ tới, Tống Vy tiện nhân này lại trùng hợp mà uống cephalexin như vậy! "Chủ nhiệm Tống, cô xem rượu này tôi không thể uống nhưng uống nước trái cây tôi vẫn có thể, nếu không tôi thì dùng nước trái cây thay rượu được không?" Tống Vy nhìn Tống Huyền trước mặt.

Tống Huyền khẽ kéo vẻ mặt: "Không cần!" Nước trái cây? Nước trái cây có thể khiến cho người ta làm ra hành động xấu xí gì? Uống cũng như không! "Chủ nhiệm Tống quả nhiên rộng lượng, đã như vậy tôi đây cảm ơn" Tống Vy cười tủm tỉm cất cephalexin đi.

Thuốc cephalexin này thật sự không phải cô cố ý chuẩn bị, mà là cô vẫn luôn có thói quen này.

Ở nước ngoài, cô thường xuyên đi theo sự phụ tham dự vào các buổi tụ họp, tụ họp không thể tránh được uống rượu, lâu dài cô bị đau dạ dày, sau đó dưới sự gợi ý của Kiều Phàm, cô bắt đầu mang theo bên mình một hộp thuốc cephalexin,

như vậy thì có lý do để không uống rượu.

Bữa cơm này, Tống Huyền mất hứng toàn bộ quá trình, những người khác kiêng dè cảm xúc của cô ta, tự nhiên cũng không dám biểu hiện ra bộ dạng vui vẻ, bởi vậy ăn rất áp lực, chỉ có Tống Vy ăn được thỏa mãn.

Chờ đến lúc ăn cũng được kha khá, cô đứng dậy đi vệ sinh.

Nhưng vừa mới đi đến ngoài của nhà vệ sinh, một bóng dáng cao lớn đột nhiên từ trong nhà vệ sinh nam bên cạnh chạy ra, nắm lấy cổ tay của cô, chặn cô ở trên tường.

Đột nhiên xảy ra biến cố làm Tống Vy hoảng sợ, vừa định hét lên, đã bị người đàn ông bịt kín miệng.

"Suyt, không được phát ra tiếng, giúp tôi, bằng không tôi sẽ giết cô!" Người đàn ông khàn giọng cảnh cáo.

Đồng tử Tống Vy co rụt lại, lúc này không dám lộn xộn, liên tục gật đầu đồng ý.

Người đàn ông thấy cô thông minh như vậy, hài lòng cong khóe môi, sau đó vùi đầu vào cổ cô, làm ra một động tác hôn CÔ.

Lúc này, hai tiếng bước chân cách đó không xa truyền đến, còn kèm theo tiếng nói chuyện.

"Tìm, chắc chắn anh ta vẫn còn ở gần đây, cậu đi phía trước nhìn xem, cậu đi nhà vệ sinh xem" "Vâng!"

Giọng nói rơi xuống , tiếng bước chân tản ra.

Tống Vy nghe thấy trong đó có một tiếng bước chân, đang hướng về phía bọn họ bên này đi tới, càng ngày càng gần, khiến cơ thể của cô cũng căng thẳng theo.

Người đàn ông cảm giác được sự căng thẳng của cô, véo cổ phải của cô một cái: "Thả lỏng, nếu bởi vì lý do là cô mà khiến tôi bị phát hiện, tôi sẽ kéo cô theo làm đệm lưng, cô tin hay không?"

Nghe nói như vậy, Tống Vy nhất thời mềm chân, có chút đứng không vững.

Người đàn ông nhân cơ hội này ôm chặt lấy cô để cả người cô nằm sấp trong ngực của anh ta.

Động tác của hai người trong mắt người ngoài hoàn toàn là một cặp uyên ương hoang dã đang tán tỉnh nhau ở nhà vệ sinh.

Cũng bởi vì vậy, tiếng bước chân kia từ bên cạnh bọn họ đi qua, cũng không dừng lại, trực tiếp rời khỏi.

Rốt cuộc, người đàn ông cũng buông Tống Vy ra.

Lúc này Tống Vy mới có cơ hội nhìn thấy rõ bộ dạng của anh ta.

Bộ dạng của anh ta rất khôi ngô, khí chất cũng rất cao quý, trên người mặc quần áo không có bất kỳ nhãn hiệu nào, nhưng kiểu dáng rất tốt, vừa nhìn đã biết là được đặt chế tạo bằng thủ công, hiển nhiên thân phận của anh ta cũng không bình thường.

Khi Tống Vy đang đánh giá người đàn ông thì người đàn ông đó cũng đang đánh giá cô.

Khi nhìn thấy khuôn mặt của cô, đồng tử màu nâu nhạt của người đàn ông trong nháy mắt lướt qua một tia kỳ lạ.

"Vừa rồi cảm ơn, xin hỏi cô tên là gì? Chờ có cơ hội, tôi sẽ báo đáp cô." Đường Hạo Minh đưa một tay về phía Tống Vy, muốn làm quen với cô.

Nhưng Tống Vy chỉ sửa sang lại quần áo trên người mình, cũng không có ý định bắt tay với anh ta, thản nhiên nói:

"Không cần, dù sao sau này chúng ta cũng sẽ không gặp lại"

Một người thân phận không đơn giản lại bị người ta đuổi theo, cô ngốc mới có thể cùng loại người nguy hiểm này quen biết.

Nghĩ vậy, Tống Vy cũng không thèm nhìn Đường Hạo Minh, lướt qua bên cạnh anh ta rồi đi.

Đường Hạo Minh vuốt cằm nhìn bóng lưng của Tống Vy giống như đang nhìn con mồi vậy, trong mắt tràn đầy thích thú, mãi đến khi cô biến mất không thấy.

Tống Vy trở lại phòng riêng, Tống Huyền đã không còn ở đó nữa, hỏi nhà thiết kế bên cạnh, nói là lúc Tống Huyền đi nghe điện thoại, sắc mặt có chút không tốt, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì!

Nhưng mà nhân vật chính cũng đã đi rồi, còn lại mọi người tự nhiên cũng không ở lại lâu, sau khi đem bụng lấp đầy cũng lần lượt rời khỏi khách sạn.

Ngày hôm sau, Tống Vy vừa tới công ty đã bị kêu đi phòng họp, mới vừa đi đến cửa phòng họp thì gặp Đường Hạo Tuấn và Trình Hiệp cũng đến họp.

"Đường tổng" Tống Vy vội vàng cúi người chào hỏi.

Đường Hạo Tuấn cũng không ngờ lại gặp cô ở chỗ này, vừa định trả lời thì thấy vết đỏ trên cổ của cô, con người co rụt lại, sắc mặt cũng thay đổi!

Tối hôm qua cô ở cùng ai? Kiều Phàm hay là người đàn ông khác?

Thấy Đường Hạo Tuấn nhìn chằm chằm vào Tống Vy vẻ mặt còn rất khó coi, Trình Hiệp nghi hoặc lên tiếng: "Tổng giám đốc, anh sao vậy?"

Đường Hạo Tuấn không trả lời, thu hồi tầm mắt, vẻ mặt âm u đi vào phòng họp.

Trình Hiệp không rõ nguyên nhân liếc mắt nhìn Tống Vy một cái, trực giác thấy tổng giám đốc không bình thường là có liên quan đến cô, nhưng cũng không hỏi, vội vàng đi theo.

.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play