“Đúng vậy, những lời vừa nói với cô, thật ra đều là thử thách của tôi thôi.” Lâm Giai Nhi cụp mí mắt: “Tôi muốn kiểm tra xem tình cảm của cô Tống đối với Hạo Tuấn có kiên định hay không, liệu có vì mấy câu nói mà có suy nghĩ muốn từ bỏ hay không.”

“Là như vậy sao?” Tống Vy nheo mắt lại, vẻ mặt không chút tin tưởng.

Lâm Giai Nhi cười nói: “Đương nhiên, lần trước sau khi Hạo Tuấn nói chuyện với tôi, tôi đã nghĩ kỹ rồi. Hạo Tuấn không yêu tôi, chỉ xem tôi là em gái, tôi và anh ấy đã định trước là không thể ở bên nhau, thế nên tôi hy vọng anh ấy hạnh phúc, vì vậy mới gọi điện thoại tới thử cô.”

Cô ta nói cực kỳ chân thành.

Tống Vy bỗng chốc cũng không thể phân biệt rõ cô ta thật lòng hay giả dối, thế nên dứt khoát không nói gì.

Lâm Giai Nhi nằm lại giường bệnh, nói tiếp: “Cô Tống, cô không nói gì, có phải giận tôi rồi không? Vì vừa rồi tôi thử cô?”

“Không có đâu.” Tống Vy cong khóe miệng, nói với ý cười rất nhạt.

Lâm Giai Nhi buồn bã thở dài: “Tôi biết, chắc chắn cô sẽ tức giận, dù sao thì cũng không có ai thích kiểu thử thách này. Tôi cũng không muốn, nhưng vì Hạo Tuấn, tôi cũng chỉ có thể làm người xấu thôi, hy vọng cô Tống đừng để ý, lần trước cũng vậy.”

“Lần trước?” Tống Vy nhướng mày.

Lâm Giai Nhi gật đầu: “Đúng vậy, lần trước ở trong phòng bệnh, vì chuyện cô và Hạo Tuấn ở bên nhau mà tôi đã nổi nóng với cô, cô Tống, cô có thể tha thứ cho tôi không?”

Tống Vy khẽ day huyệt thái dương, thấy hơi đau đầu: “Cô Tống, cô không cần phải vậy đâu, chuyện lần trước tôi đã quên lâu rồi.”

“Nói vậy là, cô tha thứ cho tôi rồi?” Đôi mắt Lâm Giai Nhi sáng lên, dáng vẻ như rất vui mừng.



Khóe môi Tống Vy run rẩy, “ừ” một tiếng.

“Cảm ơn cô Tống, cô đúng là một người khoan dung. Vậy tôi cúp máy đây, cô và Hạo Tuấn phải tốt đẹp nhé, chúc hai người hạnh phúc, tạm biệt!”

Dứt lời, Lâm Giai Nhi lập tức cúp máy.

Tống Vy bỏ điện thoại trên tai xuống, ném lên đầu giường cười nhạo một tiếng.

Thử thách? Cô có ngốc mới tin!

Có điều, dù Lâm Giai Nhi muốn làm gì thì cô vẫn sẽ nói câu đó. Trừ phi Đường Hạo Tuấn chủ động đề nghị chia tay, nếu không cô sẽ không rời đi.

Nghĩ vậy, Tống Vy ngáp một cái rồi co người lại, kéo chăn đắp lên, ngửi mùi bạc hà thoang thoảng trên chăn, nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.

Khi cô tỉnh lại thì đã là buổi tối rồi.

Tống Vy mở mắt, đập vào mắt là ánh đèn chiếu ở đầu giường, ánh đèn mờ ảo, không hề chói mắt. Vì vậy mắt cô không hề cảm thấy khó chịu chút nào.

“Dậy rồi à?” Tống Vy vừa mới chống người ngồi dậy từ trên giường thì đã nghe thấy một giọng nam trầm thấp vang lên bên cạnh.

Cô ngẩng đầu nhìn qua, thấy Đường Hạo Tuấn ngồi ở sô pha đối diện giường, đang lắc lư một ly rượu vang đỏ.

“Ừ, anh về khi nào thế? Ở trong phòng suốt sao?” Tống Vy sửa sang lại đầu tóc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play