“Không sai.” Tống Vy không hề bất ngờ vì Đường Hạo Tuấn có thể nghĩ tới điều này, vừa được anh đỡ dậy vừa trả lời: “Khi ở nước ngoài, em từng thấy không ít đứa trẻ tiếp nhận giáo dục nhân tài. Trước khi theo giáo dục nhân tài, tính cách của chúng đều vô cùng đa dạng, nhưng sau khi tiếp nhận giáo dục nhân tài xong, tính cách chúng đều chỉ còn một kiểu thờ ơ giống nhau thôi.”
“Bởi vì, có như vậy thì người khác mới không nhìn ra suy nghĩ thật sự trong nội tâm chúng.” Đường Hạo Tuấn nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô rồi nói.
Tống Vy thở dài: “Đúng vậy. em hiểu, nhưng thờ ơ quá lâu cũng sẽ thật sự khiến một người trở nên lạnh nhạt, rất ít bộc lộ cảm xúc, không phải anh cũng như vậy sao?”
Đường Hạo Tuấn khẽ ho một tiếng, không tiếp lời.
Anh không thể không thừa nhận, tính cách lạnh nhạt của anh, đúng là có liên quan tới giáo dục.
Nhưng nguyên nhân lớn nhất vẫn là do việc ba mẹ qua đời.
“Trường mẫu giáo cũng không dạy gì, cơ bản chỉ là dạy bọn trẻ chơi thôi, thế nên em nghĩ giữ Hạo Dương ở đó, vừa có tuổi thơ, cũng không làm chậm việc học giáo dục thiên tài. Dù cuối cùng giáo dục thiên tài sẽ khiến thằng bé có biểu hiện bên ngoài lạnh nhạt, nhưng nội tâm vẫn sẽ ấm áp.” Tống Vy cười nói.
Lời này của cô khiến Đường Hạo Tuấn cụp mi mắt xuống, như đang suy tư gì đó.
Đúng như cô nói, đứa trẻ tiếp nhận giáo dục thiên tài sẽ chỉ có học và học, hoàn toàn không có cơ hội hưởng thụ tuổi thơ vui vẻ, sau khi trưởng thành, đương nhiên sẽ trở nên lạnh nhạt.
Nhưng bây giờ Hải Dương có thể vừa tận hưởng tuổi thơ, vừa tiếp nhận giáo dục thiên tài, có lẽ sẽ thật sự trở nên khác đi.
“Cũng được, anh giúp Hải Dương tìm một giáo viên.” Đường Hạo Tuấn vừa nói vừa đẩy cửa nhà ăn.
“Cảm ơn anh, Hạo Tuấn.” Tống Vy không từ chối sự giúp đỡ của anh, cảm kích cười với anh.
Anh là chủ nhà họ Đường, với thân phận của anh, giáo viên anh tìm chắc chắn sẽ tốt hơn cô tìm nhiều.
Vì con, cô có ngốc mới từ chối.
“Em không cần cảm ơn, Hải Dương là con anh, thân làm ba, anh làm những điều này vì thằng bé cũng là đương nhiên.” Đường Hạo Tuấn nhìn thoáng qua hai đứa trẻ đang ăn sáng, kéo ghế ra cho Tống Vy.
Tống Vy nghe được lời này, cơ thể bỗng nhiên căng thẳng.
Đường Hạo Tuấn nhận ra sự khác lạ của cô, nghiêng mặt nhìn cô: “Em sao thế?”
Tống Vy cười gượng: “Không có gì.”
Đường Hạo Tuấn sao có thể không nhìn ra cô đang nói dối, ánh mắt âm trầm, nhưng cuối cùng cũng không tiếp tục hỏi.
Tống Vy ngồi xuống, sau đó nhẹ nhàng phào một hơi.
Câu “Hải Dương cũng là con anh” mà anh vừa nói thật sự khiến cô giật mình. Cô còn bất giác tưởng rằng, Đường Hạo Tuấn đã biết Hải Dương là con trai ruột của anh rồi cơ.
Có điều, trong tình huống hoàn toàn chưa hay biết, anh vẫn tình nguyện xem hai đứa trẻ là con ruột, cô thật sự vô cùng cảm động. Cô thầm nghĩ, một thời gian nữa sẽ thẳng thắn nói chuyện hai đứa trẻ với anh.
Nghĩ vậy, Tống Vy xoa mặt, cầm đũa bắt đầu ăn sáng.
Ăn được một nửa, đột nhiên dì Vương cầm một tấm thiệp mời màu đen tiến vào: “Cậu chủ, tôi vừa lấy trong hòm thư ra.”
Bà đưa cho Đường Hạo Tuấn.
Tống Vy tò mò nhìn thoáng qua, “ồ” lên một tiếng.
Đường Hạo Tuấn nhìn cô: “Em biết đây là gì sao?”
“Ừ, chắc là thiệp mời dự tang lễ của Tống Huyền, em cũng có.” Tống Vy bưng sữa bò lên uống một ngụm.
Đường Hạo Tuấn nhíu mày, mở thiệp ra, nhìn vào, quả nhiên là thiệp mời dự tang lễ của Tống Huyền.
“Anh có đi không?” Tống Vy đặt sữa xuống.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT