Lẽ nào cả đời này cô ta xác định đều bị Tống Vy dẫm đạp dưới chân sao?

Nghĩ rồi Hàn Thư nhìn chằm chằm Tống Vy với vẻ mặt không cam lòng.

Tống Vy cạn lời nhếch khóe môi, chỉ cảm thấy cô ta có bệnh, lười quan tâm.

Lúc này Trâu Vũ đột nhiên lấy một tấm danh thiếp ra, đội mưa chạy xuống bên dưới bậc thang, đứng trước mặt Đường Hạo Tuấn, đưa danh tiếp bằng hai tay qua vô cùng khách sáo: “Chào tổng giám đốc Đường.”

Đường Hạo Tuấn ngước mắt lên, hờ hững nhìn anh ta, lạnh lùng nhả ra ba chữ: “Anh là ai?”

“Tôi tên Trâu Vũ, là người thừa kế của Bách hóa Trâu Thị, Trâu Minh Hoàng là ba tôi.” Trâu Vũ vẫn cầm danh thiếp, cho dù cả người ướt nước mưa cũng không để ý.

Nhưng Đường Hạo Tuấn không hề hứng thú với danh thiếp của anh ta, cũng chẳng thèm nhìn lấy một lần, thu lại ánh mắt: “Không quen biết, xuống đây đi.”

Ba chữ cuối của anh là nói với Tống Vy, giọng điệu cũng trở nên dịu dàng.

Tống Vy “ừ” một tiếng, cầm túi xách che lên đầu, nhanh chóng chạy xuống cầu thang, tránh vào trong chiếc ô tô của Đường Hạo Tuấn.

Đường Hạo Tuấn đưa chiếc áo khoác vắt trên cánh tay cho cô: “Mặc đi, đừng để bị lạnh.”

Vừa nhìn đã biết là áo khoác của nữ giới.

Tống Vy nhận lấy áo khoác mặc vào, không to không nhỏ rất vừa vặn với người.

Cô kéo khóa lên nhìn anh: “Anh cố tình mang cho em à?”

“Ừ.” Đường Hạo Tuấn gật đầu.



Trong lòng Tống Vy vô cùng ấm áp, mỉm cười hai mắt cong cong lên.

Đường Hạo Tuấn giơ tay lên dùng ngón cái vuốt đi hạt mưa rơi trên mặt cô lúc cô vừa xuống ban nãy, động tác rất dịu dàng.

Trâu Vũ và Hàn Thư cứ nhìn hai người show ân ái như vậy, một người xấu hổ, một người đố kỵ.

Người xấu hổ là Trâu Vũ, cái câu không quen biết kia của Đường Hạo Tuấn khiến anh ta mất hết cả mặt mũi, hận không thể tìm cái khe mà chui xuống.

Mà người đố kỵ là Hàn Thư, cô ta nhìn Trâu Vũ rồi lại nhìn Đường Hạo Tuấn, đều là bạn trai, vì sao lại khác biệt nhiều như vậy.

Bạn trai của Tống Vy có thể ân cần hỏi han Tống Vy, mà bạn trai cô ta lại chưa bao giờ như vậy, còn đòi chia tay với cô ta, đúng là tức chết cô ta mất.

“Đi thôi Hạo Tuấn, chúng ta về thôi.” Tống Vy không biết bây giờ Hàn Thư đang nghĩ gì trong lòng, mà cô cũng chẳng buồn biết, khoác lấy cánh tay Đường Hạo Tuấn nói với anh.

Đường Hạo Tuấn bị câu nói về thôi của cô lấy lòng, trong mắt hiện lên ý cười nhàn nhạt, sau khi đổi tay cầm cán ô liền dẫn cô quay người đi về phía vị trí đỗ xe.

Nhưng rồi vừa mới đi được hai bước đã bị Hàn Thư gọi lại.

Hàn Thư nhìn tấm lưng của Đường Hạo Tuấn, hai tay đặt bên miệng hét lên như phóng loa: “Anh này, anh có biết bạn gái anh là loại người như thế nào không?”

Bước chân Đường Hạo Tuấn khựng lại, Tống Vy cũng dừng lại theo.

Nhưng Đường Hạo Tuấn lại không quay đầu, chỉ có Tống Vy quay đầu lại, nhìn Hàn Thư với ánh mắt u ám.

Xem ra người phụ nữ này lại muốn gây sự rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play