Nghe thấy lời này, lúc này Hàn Thư mới nhận ra Tống Vy và anh ta đứng rất gần.
Cô ta lập tức biến thành con sư tử bị xâm chiếm lãnh thổ, nhanh chóng khoác lấy cánh tay Trâu Vũ, nhìn chằm chằm Tống Vy với vẻ mặt cảnh giác, nghiêm giọng chất vấn: “Sao cô lại ở đây?”
“Đây là cửa ra vào của CLB Thế Kỷ, tôi đứng ở đây rất kì lạ à?” Tống Vy nhún vai, chỉ cảm thấy hỏi câu này rất khó hiểu.
Hàn Thư siết chặt cánh tay Trâu Vũ: “Tôi không quan tâm vì sao cô lại ở đây, tôi nói cho cô biết Tống Vy, đừng có nghĩ đến người không nên nghĩ đến.”
“Người không nên nghĩ đến?” Tống Vy sững người, sau đó chỉ vào Trâu Vũ với vẻ mặt không tưởng được: “Cô nói anh ta à?”
Dường như nghĩ tới điều gì đó, Trâu Vũ có chút chột dạ nhìn sang chỗ khác.
Hàn Thư không nhận ra, gật đầu thật mạnh: “Đúng vậy, giờ Vũ là bạn trai của tôi, sau này chúng tôi sẽ kết hôn, cô đừng có mà có ý đồ với Vũ!”
“Ha?” Tống Vy choáng váng, một lúc sau mới bình tĩnh lại được, nực cười vô cùng: “Hàn Thư, tôi có ý đồ với Trâu Vũ khi nào vậy?”
Nếu như không phải tối nay trùng hợp gặp mặt.
Thì nói không chừng cả đời này cô cũng chẳng nhớ ra người này luôn đấy.
“Hừ, cô bớt biện hộ đi, rõ ràng là cô...”
“Được rồi, đừng nói nữa!” Khuôn mặt Trâu Vũ đỏ bừng lên, dường như đang nghẹn điều gì đó, vội vàng kéo lấy tay Hàn Thư, không cho cô ta nói.
Hàn Thư lại mặc kệ, hất thẳng tay anh ta ra: “Em cứ nói đấy, chuyện năm đó cô ta theo đuổi anh, anh quên rồi sao?”
“Đợi đã.” Tống Vy giơ tay lên làm động tác dừng: “Hàn Thư, cô nói tôi từng theo đuổi Trâu Vũ?” . Ngôn Tình Sủng
“Lẽ nào không phải sao, từ lúc năm nhất tôi đã thích Vũ rồi, tôi cũng từng theo đuổi Vũ nhưng Vũ mãi cũng không đồng ý ở bên tôi. Nguyên nhân là vì cô cũng thích Vũ, cho nên cô âm thầm đuổi rất nhiều người theo đuổi Vũ đi.” Hàn Thư phẫn nộ trừng mắt nhìn cô.
Tống Vy nghe mà bật cười: “Những chuyện này là ai nói với cô vậy?”
Bảo sao hồi học đại học Hàn Thư lại căm ghét cô như vậy.
Hóa ra là ngoài đố kỵ với cô, còn có nguyên nhân là vì Trâu Vũ à.
“Đương nhiên là Vũ nói rồi!” Hàn Thư nhìn sang Trâu Vũ ở bên cạnh.
Nhưng Trâu Vũ lại che mặt, dáng vẻ không dám gặp người.
“Vũ à, anh sao vậy?” Hàn Thư khó hiểu hỏi, vươn tay ra muốn kéo tay Trâu Vũ trên mặt xuống.
Trâu Vũ đẩy cô ta ra, thẹn quá hóa giận quát lên: “Tôi làm sao? Tôi bảo cô đừng nói nữa, vì sao cô không nghe?”
Hàn Thư tủi thân cắn môi dưới: “Không phải em đang nói sự thật à? Sao anh lại hung dữ với em như vậy?”
“Để tôi giải thích vì sao anh ta lại hung dữ với cô cho.” Tống Vy sửa lại mái tóc bị gió lạnh thổi cho tán loạn, ánh mắt hơi châm chọc quét qua Trâu Vũ: “Đó là vì anh ta nói dối cô. Tôi chưa bao giờ theo đuổi anh ta, lại càng không chèn ép mấy người theo đuổi anh ta. Anh ta nói như vậy, là để từ chối cô mà thôi.”
Nghe thấy vậy, Hàn Thư kinh hãi nhìn sang người đàn ông, muốn biết đây rốt cuộc có phải là thật hay không.
Người đàn ông thẳng thừng tránh né ánh mắt cô ta, quay đầu sang một bên.
Hàn Thư hiểu Trâu Vũ, quá hiểu rõ động tác này của anh ta luôn rồi, đây rõ ràng là biểu hiện của anh ta khi hổ thẹn, cũng có nghĩa là tất cả những gì Tống Vy nói đều là thật!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT