Nghe thấy vậy, sắc mặt Tống Vy trầm xuống, mỉa mai nhếch miệng: “Ông ta thừa biết tớ và Tống Huyền có thù với nhau mà còn mời tớ đến, không sợ tớ gây ra chuyện gì trong tang lễ sao?”

“Ai mà biết được chứ, người bình thường chúng ta làm sao hiểu được logic của ông ba tồi tệ đó của cậu.” Giang Hạ nhún vai.

Tống Vy vứt tấm thiệp mời lên bàn làm việc: “Được rồi, nếu ông ta đã mời, vậy thì tớ sẽ đi xem thế nào.”

Giang Hạ kéo ghế ra ngồi xuống: “Vy Vy, nếu như Tống Huy Khanh đã gửi thiệp mời thì xem ra ông ta đã chắc chắn người nhảy lầu là Tống Huyền rồi.”

“Là Tống Huyền đấy, ban nãy bên phía cảnh sát đã gọi điện cho tớ rồi.” Tống Vy vừa mở máy tính vừa kể lại cuộc nói chuyện với đội trưởng Lưu.

Giang Hạ cảm khái thở dài một tiếng: “Rồi, nếu như cô ta thực sự đã chết, vậy tớ cũng không ghét cô ta nữa, tớ còn chưa nhỏ nhen tới mức ghét một người chết đâu.”

“Ừ, tớ cũng vậy.” Tống Vy gật đầu.

Người chết hết nợ.

Cô cũng sẽ không hận thù Tống Huyền nữa.

“Được rồi, tớ đi làm việc đây, đừng có quên tiệc chúc mừng tối nay đấy nhé.” Giang Hạ chống bàn đứng dậy.

Tống Huyền “ừ” một tiếng, cười nói: “Yên tâm đi, tớ không quên đâu.”



Vốn dĩ tiệc mừng công sẽ được tổ chức vào tối qua, nhưng vì chuyện Tống Huyền nhảy lầu nên không còn tâm trạng nữa.

Cho nên mới đẩy lùi lại tới tối hôm nay.

“Được, vậy tớ đi đây.” Giang Hạ quay người rời đi.

Sau khi cô ấy đi, Tống Vy lấy tập thiết kế ra, cũng bắt đầu làm việc.

Tới buổi chiều, cô vươn vai một cái, dừng cây bút chì trong tay lại, đặt tập thiết kế về ngăn kéo rồi khóa kĩ lại, lấy điện thoại ra gọi điện thoại cho Đường Hạo Tuấn.

Cuộc gọi nhanh chóng được bắt máy, giọng nói trầm thấp dễ nghe của Đường Hạo Tuấn vang lên: “A lô.”

“Hạo Tuấn, việc chuyển nhà có thể lùi sang ngày mai được không?” Tống Vy dựa vào lưng ghế, nói với người đầu bên kia điện thoại bằng giọng thương lượng.

Người đàn ông cau màu: “Vì sao?”

“Hôm qua em quên nói với anh, hôm nay văn phòng làm việc của em có tiệc mừng công.” Tống Vy ngượng ngùng lè lưỡi.

Đầu lông mày của người đàn ông giãn ra: “Không cần đâu, việc chuyển nhà vẫn như cũ, quần áo và đồ dùng hàng ngày anh đã bảo Trình Hiệp chuẩn bị xong hết rồi. Em không cần dọn dẹp gì cả đâu, một số thứ quan trọng thì sau này qua lấy cũng được.”

“Hả, anh chuẩn bị xong hết rồi à?” Tống Vy sững sờ.



Đường Hạo Tuấn khẽ gật đầu: “Đúng.”

Tống Vy đỡ trán: “Anh đúng là chuyện gì cũng chu đáo, cái gì cũng suy nghĩ cẩn thận thay em. Cứ như thế này sớm muộn gì em cũng sẽ bị anh nuôi cho phế luôn, sau đó càng ngày càng ỷ lại vào anh.”

“Ỷ lại vào anh có gì không tốt à? Em càng ỷ lại vào anh, sau này sẽ càng không rời xa anh được.” Đường Hạo Tuấn cong môi, nói rất mạnh mẽ.

Tống Vy dở khóc dở cười: “Được rồi, không nói chuyện với anh nữa, em cúp máy đây.”

“Đợi đã.” Đường Hạo Tuấn cất tiếng gọi cô.

Tống Vy đưa điện thoại lại bên tai: “Sao thế?”

“Tiệc mừng công của các em tổ chức ở đâu?” Đường Hạo Tuấn điều chỉnh tư thế ngồi rồi hỏi.

“CLB Thế Kỷ.” Tống Vy nói ra một địa chỉ, sau đó chớp mắt: “Anh muốn tới à?”

CLB Thế Kỷ là một nơi nổi tiếng của thành phố Giang.

Bên trong có đủ loại hình ăn uống vui chơi. Tiệc mừng công ngày hôm nay của bọn họ là ăn cơm trước sau đó đi hát.

“Không đâu, mọi người cứ chơi cho vui đi.” Đường Hạo Tuấn khẽ lắc đầu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play