“Hóa ra là vậy à.” Nghe Dì Vương kể lại như thế, Tống Vy dở khóc dở cười nhìn Đường Hạo Tuấn.

Cô không ngờ là anh cũng sẽ có khía cạnh ngây thơ như thế.

Đường Hạo Tuấn bị Tống Vy nhìn mãi thì thấy hơi mất tự nhiên, mím bờ môi mỏng chuyển chủ đề: “Thế em muốn dời đến ở không?”

Tống Hải Dương lẫn Tống Dĩnh Nhi cùng nhìn chòng chọc Tống Vy.

Tống Vy hơi bối rối, cúi gằm mặt xuống.

Dì Vương thấy thế thì đảo tròng mắt một vòng rồi khuyên nhủ: “Cô Tống, cô qua ở đi. Dù sao cô với cậu nhà cũng đã bên nhau rồi mà, sau này có kết hôn cũng phải dọn qua thôi, bây giờ, cứ coi như là dọn đến ở sớm hơn một chút. Với lại, an ninh ở bên đấy cũng tốt nữa, bình thường hai người không có ở nhà thì cũng đỡ lo lắng hai đứa bé có chuyện gì.”

Tống Vy nghe vậy, đôi mắt thoáng dao động, cũng có chút động tâm rồi.

Đúng là nhiều khi cô có công việc sẽ để hai bé con ở lại căn hộ. Dù hệ thống an ninh trong chung cư cũng khá tốt, nhưng nếu có người cố tình muốn vào thì vẫn sẽ vào được, chẳng hạn như lần mấy người kia đến bắt cóc cô.

Nhưng ở biệt thự của Đường Hạo Tuấn thì khác. Biệt thự của anh được xây dựng ở lưng chừng núi, chỉ độc một căn biệt thự ấy mà thôi, nên nếu như không được sự đồng ý của anh thì an ninh dưới chân núi sẽ tuyệt đối không cho phép người vào. Hai đứa trẻ ở chỗ ấy thì cô sẽ không quá lo về vấn đề an toàn của chúng nữa.

Nghĩ đến đấy, Tống Vy mới hít sâu một hơi, thỏa hiệp: “Thế thì dọn qua vậy.”

Đôi môi Đường Hạo Tuấn khẽ nhếch lên.

Hai bé con cũng vui sướng nhảy cẫng lên: “Tốt quá rồi, sau này con có thể ở chung với cả ba cả mẹ rồi.”

Nhìn thấy dáng vẻ hưng phấn ra mặt của hai đứa trẻ, khuôn mặt Tống Vy cũng trở nên hiền hòa hơn hẳn.

Dì Vương nhìn cảnh tượng ấm áp này, nở nụ cười từ ái.



Bà cảm thấy mình có thể dự đoán được, rồi đây căn biệt thự lạnh lẽo kia sẽ trở nên náo nhiệt biết bao nhiêu.

“Vậy thì ngày mai chuyển qua đó, giờ thì ăn cơm thôi.” Đường Hạo Tuấn gắp một miếng thịt trâu non mềm đặt vào đĩa của Tống Vy.

Tống Vy cười, trao qua đổi lại, cũng gắp cho anh vài món mà anh thích.

Ăn xong, Đường Hạo Tuấn lập tức vào phòng làm việc xử lý công chuyện.

Tống Vy thì dẫn hai đứa con của mình về căn hộ để tắm cho chúng.

Hai bé con tắm xong thì ngoan ngoãn quay về phòng, chuẩn bị vào giấc.

Hai đứa trẻ chưa bao giờ để Tống Vy phải bận tâm về chuyện đi ngủ của chúng cả, vậy nên sau khi Tống Vy đắp chăn cho hai con thì yên lòng mà ra ngoài.

Trời cũng còn sớm, chỉ mới hơn chín giờ.

Tống Vy cũng chưa buồn ngủ nên mở cửa, vào phòng làm việc, định làm cho xong bộ quần áo của Đường Hạo Tuấn.

Quần áo đã được làm gần xong cả rồi, còn một chút xíu nữa thôi, chắc chắn sẽ xong xuôi trong khoảng hai giờ.

Vậy là Tống Vy nhanh chóng chìm đắm vào công việc.

Lúc Đường Hạo Tuấn đẩy cửa vào, cô thậm chí còn chẳng phát hiện.

Cho đến tận lúc Đường Hạo Tuấn đến sau lưng cô, ôm lấy cô thì cô mới giật thót, thoát ra khỏi trạng thái chú tâm làm việc.

“Sao anh đi đến mà không có tiếng động nào thế, làm em giật cả mình!” Tống Vy nghiêng đầu nhìn anh, vỗ vỗ ngực thể như chưa bình tĩnh lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play