“Không thể nào có chuyện đó được. Có biết bao nhiêu người chứng kiến thi thể rơi xuống đất như thế, ai mà dám tráo?” Tống Vy lắc đầu: “Ngoài ra, còn một điểm khả nghi nữa!”
“Điểm gì?” Giang Hạ vội vàng hỏi.
Tống Vy nhắm mắt lại, đến khi mở ra, đôi mắt thoáng hiện lên vẻ nghiêm trọng: “Đó là tư thế khi Tống Huyền nhảy lầu. Giang Hạ, nếu như cậu quyết định nhảy lầu thì cậu sẽ chọn hướng mặt về cửa sổ, hay là phần lưng?”
“Vớ vẩn, đương nhiên là hướng mặt ra rồi, ai lại quay lưng mà nhảy lầu kia chứ. Dù sao thì tới bây giờ, tớ vẫn chưa…”
Nói đến đây, Giang Hạ như nhận ra được điều gì đó. Đôi mắt cô ấy trợn tròn: “Không thể nào. Vy Vy, ý cậu là, có thể Tống Huyền không phải tự sát, mà có người đặt tư thế của cô ta như vậy rồi đẩy cô ta xuống?”
“Đây chỉ là suy đoán của tớ thôi. Bởi vì tớ thấy dù là tư thế nhảy lầu hay là dáng vẻ thi thể của cô ta sau khi đáp đất đều rất khác thường, nên tớ mới thấy hơi nghi ngờ. Cũng có khi là tớ cả nghi, nhưng dù thế nào đi chăng nữa, tớ vẫn muốn đến hiện trường xem qua thử thế nào.”
Nói rồi, cô đứng dậy đi về phía giá treo túi xách.
Giang Hạ cũng đứng dậy theo: “Cái đó có gì để mà nhìn chứ? Người chết là Tống Huyền, dù cô ta bị mưu sát hay cô ta tự sát cũng đâu có liên quan gì tới chúng ta? Cậu đừng để ý nữa, với lại, cậu không tính ăn cơm à?”
Tống Vy che miệng nôn khan một tiếng, vẻ mặt rất khó nhìn: “Cậu nghĩ tớ xem xong cái video đó, còn có hứng ăn nữa không?”
Giang Hạ nghe cô nói thế thì sắc mặt cũng thoắt biến, chẳng ho he gì đến chuyện ăn cơm thêm nữa.
Tống Vy ra khỏi phòng làm việc, đi về phía thang máy.
Giang Hạ nói đúng, cái chết của Tống Huyền thật sự chẳng có liên quan gì đến cô, cô vốn chẳng cần phải bận tâm về những chuyện này. Nhưng trong lòng cô vẫn có một mối ngờ vực mà cô vẫn chưa nói cho Giang Hạ biết, đó là, liệu người chết kia có thật sự là Tống Huyền hay không?
Dù vóc dáng rất giống, nhưng người có thân hình tương tự nhau quá nhiều. Hơn nữa, điều quan trọng nhất chính là, dù trước khi nhảy lầu hay sau khi đáp đất thì đều không nhìn thấy mặt của Tống Huyền. Cho nên cô nghi cái tư thế nhảy lầu kỳ quái của Tống Huyền, và cả thi thể với khuôn mặt hướng xuống kia nữa, tất cả đều là vì che giấu diện mạo của người chết.
Đang nghĩ ngợi, di động nằm trong túi xách của Tống Vy chợt reo chuông.
Cô vừa rảo bước thoăn thoắt đến thang máy vừa lấy di động ra nhận điện thoại.
“A lô, Hạo Tuấn.” Tống Vy nhìn màn hình cuộc gọi đến, đặt di động bên tai mình.
Giọng nói trầm ấm của Đường Hạo Tuấn truyền đến tai cô: “Chuyện Tống Huyền nhảy lầu, em biết rồi à?”
“Em biết rồi, bây giờ em đang định đến hiện trường đây.” Tống Vy nhấn nút tháng máy.
Đường Hạo Tuấn khẽ chau mày: “Em đến hiện trường làm gì?”
“Vì em nghi ngờ rằng người chết không phải Tống Huyền.”
Cô nói đến đây thì bước vào tháng máy, sau đó thuật lại những điểm khả nghi mình thấy được.
Đường Hạo Tuấn nghe thế thì cũng đứng dậy từ trên ghế làm việc: “Vậy anh đi với em.”
“Được, thế em ở hiện trường chờ anh. Đến nơi thì gọi điện báo cho em.” Tống Vy gật đầu.
Đường Hạo Tuấn “Ừ” một tiếng, ngắt máy rồi kéo ngăn tủ ra lấy chìa khóa xe để bên trong, sải bước khỏi phòng làm việc.
Khoảng một tiếng đồng hồ sau, Tống Vy đến hiện trường.
Nhưng cô đã đến chậm một bước, thi thể đã bị mang đi khỏi hiện trường rồi, chỉ còn lại vài ba cảnh sát ở đây điều tra vụ việc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT