“Giỏi lắm, bọn họ đúng là giỏi lắm!” Đường Hạo Tuấn siết chặt điện thoại, nở nụ cười đầy buốt giá.
Năm năm trước, anh đã bị Đường Hạo Minh hãm hại một lần rồi. Không ngờ rằng năm năm sau, anh lại bị Tống Huy Khanh và ả đàn bà vô liêm sỉ Tống Huyền bày mưu tính kế lần nữa.
Bọn họ cũng thông thái lắm, biết lấy Giai Nhi ra như cái cớ kêu anh đến phòng nghỉ. Đợi đến khi anh không đề phòng uống phải ly nước ấy mới xuất hiện trước mặt anh.
“Tổng giám đốc, hiện giờ Tống Huyền đang ở trong bệnh viện chữa trị, mấy gã đàn ông kia khiến cô ta bị thương rất nặng. Tôi cũng đã báo cho Tống Huy Khanh rồi, ông ta đang trên đường đến đây.” Trình Hiệp nói tiếp.
Mạch suy nghĩ của Đường Hạo Tuấn quay về, khẽ nhếch đôi môi mỏng: “Đợi đến khi cô ta cấp cứu xong thì ném cô ta về lại bệnh viện tâm thần đi. Chẳng phải vì để trốn việc vào tù nên cô ta mới giả vờ bị bệnh tâm thần đấy à? Vậy thì biến cô ta thành bệnh nhân tâm thần thật sự luôn đi.” Đường Hạo Tuấn nói với vẻ mặt cực kỳ tàn nhẫn, lạnh lùng.
Bác sĩ ở bên cạnh đang tiêm thuốc cho anh nghe vậy thì chẳng kiềm được mà run lập cập.
“Còn về phía Tống Huy Khanh…” Đường Hạo Tuấn nhìn về hướng phòng tắm một cái, im lặng chừng hai giây rồi mới tiếp tục ra lệnh: “Nội trong một ngày, tôi muốn Tống Thị phá sản!”
Anh đã lờ mờ có thể đoán ra lý do Tống Huy Khanh làm như vậy rồi. Tống Huy Khanh là một kẻ cực kỳ dã tâm, lúc nào cũng muốn nhà họ Tống trở thành một trong các gia tộc cao quý tại thành phố Giang. Mà Tống Huy Khanh thì làm gì có được khả năng ấy, thế nên trong suốt năm năm qua, ông ta lúc nào cũng ám chỉ anh hãy cất nhắc nhà họ Tống, chẳng qua là đến tận bây giờ anh vẫn chưa đồng ý mà thôi.
Hiện giờ nhà họ Tống đã sa sút đến mức không còn là công ty niêm yết trên sàn chứng khoán, có thể thấy rõ viễn cảnh sẽ biến mất khỏi giai cấp thượng lưu. Tống Huy Khanh đã bắt đầu sốt sắng rồi, cho nên mới cùng với Tống Huyền nghĩ ra âm mưu như thế này. Tưởng rằng nếu làm thế thì có thể buộc anh cưới Tống Huyền, rồi cất nhắc nhà họ Tống. Đúng là mơ mộng hão huyền!
“Rõ ạ!” Nghe xong mệnh lệnh của Đường Hạo Tuấn, Trình Hiệp đáp lời, nhưng ngay giây sau đó lại chần chừ hỏi: “Nhưng nếu khiến nhà họ Tống phá sản thì nhà thiết kế Tống…”
“Cô ấy sẽ không mấy bận lòng đâu.” Đôi mắt Đường Hạo Tuấn hờ hững, anh đáp.
Anh nhớ rằng cô từng nói, cô chẳng buồn để tâm đến Tống Huy Khanh.
“Tôi hiểu rồi, vậy để tôi đi sắp xếp.” Trình Hiệp gật đầu.
Điện thoại vừa ngắt kết nối thì Đường Hạo Tuấn cũng buông tay áo xuống. Anh mới đuổi bác sĩ về thì lại nghe thấy tiếng dì Vương vọng ra từ nhà tắm: “Cậu ơi, cô Tống tắm xong rồi.”
Đường Hạo Tuấn cất bước đi về phía phòng tắm, nhận lấy áo choàng tắm trên tay dì Vương, mặc vào cho Tống Vy rồi bế cô về phòng, đặt cô lên giường.
Sau đấy anh mới vào phòng tắm tắm rửa.
Tắm xong rồi bước ra, anh sấy tóc qua loa rồi quay về phòng, ôm lấy Tống Vy mà vào giấc.
Sáng hôm sau.
Tống Vy tỉnh lại, vừa mở mắt ra, căn phòng lạ lẫm đập vào mắt khiến cô ngẩn ngơ một hồi.
Không ngờ khi cô vừa mới động đậy, cảm giác đau nhói tức tốc đánh úp đến. Nỗi đau hệt như bị xe cán qua người ấy khiến cô đau đến nỗi ngã lại về giường, kêu rên một tiếng.
Cùng lúc ấy, ký ức về những thứ có liên quan vào tối ngày hôm qua cũng bắt đầu dấy lên trong óc cô.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT