Tống Huyền vẫn không phản ứng lại, ngây ngây dại dại, ánh mắt tan rã không có tiêu cự.
Tống Vy cau mày lại.
Quả nhiên giả vờ giỏi thật. Nếu như là trước đây, cô chạm vào Tống Huyền như thế này thì cô ta đã nổi điên rồi. Vậy mà bây giờ, để không phải ngồi tù, không những giả điên giả dại mà còn có thể nhịn được hành động của cô. Đúng là khiến người khác bội phục.
Nhưng cô lại muốn xem xem, Tống Huyền có thể giả vờ được bao lâu, có thể giả vờ tiếp được nữa không!
Nghĩ tới đây, tròng mắt Tống Vy xoay chuyển, cô đẩy mạnh Tống Huyền.
Tống Huyền ngã ra sàn, con búp bê trong tay cũng văng đi, cả người đều ngây dại.
Mấy giây sau, cô ta đột nhiên bĩu môi, hai tay đặt lên mắt, bật khóc như một đứa trẻ: “Mẹ ơi, mẹ ơi, có người xấu đánh con. Hu hu hu. Có người xấu đánh con...”
Rất nhanh, ngoài cửa đã vang lên tiếng bước chân.
Chỉ một giây sau, Tô Thu xách một cặp lồng giữ nhiệt đi từ bên ngoài vào.
Nhìn thấy Tống Huyền như vậy, Tô Thu vội vàng đặt cặp lồng giữ nhiệt một bên, đi lên kéo Tống Huyền dây, vỗ lưng Tống Huyền an ủi cô ta: “Ừ ừ, không khóc không khóc, Huyền Nhi không khóc không khóc nha.”
Tống Vy mặt vô cảm đứng ở bên cạnh nhìn cảnh này, khẽ nhướng mày.
Tô Thu đang coi Tống Huyền như trẻ con mà dỗ đấy à?
Nhưng biểu hiện của Tống Huyền đúng thật là nằm ngoài dự liệu của cô. Cô vốn tưởng rằng cái đẩy này của mình sẽ khiến Tống Huyền để lộ sơ hở, sau đó cô có thể xác định được rốt cuộc Tống Huyền có giải điên hay không.
Nhưng cô không ngờ rằng, Tống Huyền còn nhịn giỏi hơn so với tưởng tượng của cô, như thế này rồi mà vẫn không lộ ra sơ hở.
Một lúc sau, tiếng khóc của Tống Huyền dần dần nhỏ lại, cuối cùng dựa vào lòng Tô Thu thiếp đi.
Tô Thu đặt cô ta xuống giường, đắp chăn cẩn thận. Lúc này vẻ mặt mới thay đổi, hung dữ nhìn sang Tống Vy: “Hay lắm cái đồ đĩ thõa này! Mày tới đây làm gì? Huyền Nhi bị mày tống vào tù, ép cho phát điên, bây giờ mày còn tới đây bắt nạt nó. Có phải mày còn muốn Huyền Nhi của tao chết thì mày mới vừa lòng không?”
Nghe thấy lời này, Tống Vy bật cười: “Tôi bắt nạt cô ta khi nào?”
“Lẽ nào ban nãy mày không làm gì sao? Mày không bắt nạt Huyền Nhi thì sao Huyền Nhi lại khóc được!” Tô Thu nghiến răng nghiến lợi nói.
Tống Vy chớp mắt: “Tôi không bắt nạt cô ta mà, tôi chỉ muốn xác nhận thử xem rốt cuộc cô ta đã điên hay chưa thôi.”
“Mày...” Tô Thu tức tới mức cả người run rẩy: “Huyền Nhi đã ra nông nỗi này rồi, mày còn nghi ngờ nó giả vờ à?”
“Lẽ nào không phải giả vờ sao? Tôi không tin cô ta điên thật rồi đâu.” Tống Vy nhìn sang Tống Huyền đang nằm trên giường.
Đôi mắt hung hăng của Tô Thu híp lại: “Lời này mà mày cũng nói ra được à, nếu như Huyền Nhi thực sự giả điên thì còn cần mày tới kiểm tra thật giả hay sao. Mấy bác sĩ kia để làm cảnh hết à? Tao thấy mày rõ ràng là cố ý tới đây gây sự!”
Nói rồi bà ta giơ tay lên muốn đánh người.
Tống Vy không tránh không né, ngược lại còn bật cười: “Đánh đi! Chỉ cần bà đánh tôi, tôi sẽ báo cảnh sát ngay, lại cho bà vào cục cảnh sát, ăn cơm miễn phí mấy ngày.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT