Tống Vy nhìn dáng vẻ vô cùng nghiêm túc của Giang Hạ, ý thức được cô ấy đang nói thật. Nụ cười trên mặt cô dần dần thu lại, đôi môi đỏ mấp máy, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Sao có thể như thế được?”
Đường Hạo Tuấn thích cô ư?
Điều này quá hoang đường, người anh thích rõ ràng là Lâm Giai Nhi mà!
“Vy Vy, tớ biết những điều tớ nói khiến cậu rất kinh ngạc, nhưng điều này là sự thật, tổng giám đốc Đường thích cậu, chỉ cậu mới có thể khiến tổng giám đốc Đường từ bỏ ý định trả thù Kiều Phàm thôi. Xin cậu đấy, nhất định phải thuyết phục được giám đốc Đường. Chỉ cần tổng giám đốc Đường chịu buông tha cho Kiều Phàm, tớ có thể bảo đảm rằng, sau này Kiều Phàm sẽ không quay trở về nước nữa.” Giang Hạ giơ ba ngón tay lên thề.
Tống Vy bám lên bức tường lạnh lẽo, ngồi lại xuống ghế: “Cậu để tớ bình tĩnh lại chút đã.”
“Được, vậy cậu bình tĩnh đi, tớ đi liên lạc với các chú các bác ở nước ngoài, nhờ họ sắp xếp bác sĩ tâm lý cho Kiều Phàm.”
Dứt lời, Giang Hạ liền lấy di động ra, tìm một nơi yên tĩnh gọi điện thoại.
Tống Vy ngồi cúi đầu ở đó một mình, tiêu hóa những lời cô vừa mới nghe thấy.
Không biết đã qua bao lâu, điện thoại trong túi đột nhiên đổ chuông, cắt đứt suy nghĩ của cô.
Cô thở dài, lấy lại bình tĩnh rồi lấy điện thoại ra.
Nhìn thấy cái tên nhấp nháy trên điện thoại, hai mắt Tống Vy trợn trừng, tay run rẩy suýt chút nữa thì đánh rơi cả điện thoại.
May là cô kịp thời bình tĩnh lại, cầm chắc điện thoại, mới không làm hơi hỏng thêm điện thoại một lần nữa.
“Tổng giám đốc Đường.” Tống Vy đặt điện thoại bên tai.
Trong điện thoại vang lên giọng nói trầm ấm, truyền cảm của Đường Hạo Tuấn: “Tôi nghe Mạnh Ngọc nói, em đi thăm Kiều Phàm à?”
“Ừm...” Tống Vy gật đầu, tuy trên mặt bình tĩnh nhưng trái tim lại không ngừng nảy lên, thình thịch thình thịch, như tiếng sấm vậy, trong đầu cô toàn là những lời mà Giang Hạ nói.
“Em sao vậy?” Nghe ra được giọng điệu bất thường, che che giấu giấu của Tống Vy, Đường Hạo Tuấn ở trong phòng chờ tưởng cô khó chịu, khẽ cau mày lại.
Tống Vy khẽ cau mày lại: “Tôi không sao, tổng giám đốc Đường gọi điện cho tôi, có điều gì muốn nói với tôi sao?”
Cô lại chuyển vấn đề sang cho anh.
Đường Hạo Tuấn điều chỉnh lại tư thế ngồi: “Tôi đang muốn hỏi em, đã nghĩ xong việc xử lý Kiều Phàm như thế nào chưa?”
“Nghĩ xong rồi.” Tống Vy nhìn sang cửa phòng bệnh bên cạnh mình: “Tôi không định xử lý anh ta, cứ bỏ qua đi vậy.”
“Bỏ qua?” Đường Hạo Tuấn mím môi, sắc mặt có chút không vui: “Anh ta thôi miên em, có ý đồ xấu với em, em cứ bỏ qua như thế à?”
“Nếu không làm như vậy thì tôi còn có thể làm sao được nữa, tôi đâu thể kiện anh ta, đẩy anh ta vào tù được chứ?” Khóe môi Tống Vy nhếch lên nụ cười khổ: “Anh ta khác với Tống Huyền, từ lúc bắt đầu Tống Huyền đã là kẻ thù của tôi, mà Kiều Phàm lại là ân nhân của tôi. Năm năm trước tôi sinh Hải Dương và Dĩnh Nhi, nếu không phải có anh ta, thì tôi và hai con đã một xác ba mạng rồi.”
Đường Hạo Tuấn nghe thấy cô nói như vậy, trái tim dường như bị ai đó siết chặt, lửa giận với Kiều Phàm cũng tan biến đi rất nhiều.
Hóa ra giữa cô và Kiều Phàm còn có vướng mắc ân tình như vậy.
“Được, nếu như em đã không định xử lý anh ta, vậy thì cứ thế đi.” Đường Hạo Tuấn nhận lấy vé máy bay mà Trình Hiệp đưa, nhẹ giọng nói.
Tống Vy “ừ” một tiếng, sau đó cắn răng hỏi: “Tổng giám đốc Đường, còn anh thì sao? Hôm qua Kiều Phàm khiến anh bị thương, có phải anh sẽ trả thù anh ta không? Nếu như là vậy thì tôi xin anh đừng làm thế! Tội anh ta phạm phải, tôi sẽ bồi thường thay anh ta.”
Tuy anh bị Kiều Phàm làm cho bị thương.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT