“Vậy được, em nghỉ ngơi đi.” Đường Hạo Tuấn khẽ gật đầu, mở cửa ra ngoài.

Lần đầu tiên Tống Vy không ra ngoài tiễn khi anh rời đi, anh vừa đi, cô đã lập tức đóng cửa lại.

Cô dựa vào cánh cửa, nhắm mắt lại, bình ổn cảm xúc một lát mới đi vào phòng.

Tới cửa phòng hai đứa bé, cô nhẹ nhàng mở cửa, nhìn thoáng qua hai đứa đang ngủ rất say trên giường, cuối cùng cũng nở một nụ cười.

Sau đó, cô đóng cửa lại, lúc này mới về phòng mình, ngã lên giường, ngơ ngẩn nhìn trần nhà, cố tiêu hóa những chuyện xảy ra tối nay.

Mãi tới tờ mờ sáng cô mới ngủ thiếp đi một lát, khoảng tám giờ thì bị đánh thức vì Giang Hạ gọi điện thoại tới.

“Vy Vy, cậu biết Kiều Phàm đi đâu không? Tớ tới chỗ ở tìm, đưa thuốc cho anh ấy nhưng không thấy anh ấy ở nhà. Tớ gọi điện thoại tới bệnh viện, bác sĩ nói hôm nay anh ấy không đi làm!” Trong điện thoại, giọng Giang Hạ nôn nóng vô cùng.

Tống Vy ôm chăn dựa vào đầu giường, vẻ mặt có chút mê man: “Giang Hạ, tối qua cậu về thế nào?”

Cô hỏi ngược lại.

Giang Hạ nghi hoặc nghiêng đầu: “Tớ được người của quán bar đưa về, sao thế?”



Tống Vy nhìn xuống, che đi sự tối tăm trong ánh mắt: “Thế cậu có biết tớ về thế nào không?”

“Sao tớ biết được, lúc đó tớ say rũ rượi rồi, dù sao thì tối qua tớ cũng là người uống nhiều nhất mà.” Giang Hạ cười nói.

Tống Vy không cười nổi, hít sâu một hơi, nhắm mắt nói: “Giang Hạ, cậu biết không, hôm qua tớ bị Kiều Phàm thôi miên, anh ta giả mạo Đường Hạo Tuấn đưa tớ về, muốn giở trò đồi bại với tớ.”

“Cái gì?” Giang Hạ kinh hãi đứng lên từ tấm thảm trước cửa nhà Kiều Phàm: “Sao có thể thế được, sao anh ấy có thể làm như vậy với cậu…”

Tống Vy cười tự giễu: “Tớ cũng rất muốn cho rằng anh ta không thể đối xử với tớ như vậy, nhưng đó là sự thật, camera ở máy nhận diện nhà tớ đã ghi lại cả rồi, đúng là Kiều Phàm đã làm như vậy!”

Giang Hạ nắm chặt lấy di động, giọng nói run rẩy: “Vậy cậu và Kiều Phàm đã…”

Biết cô ấy muốn nói gì, Tống Vy lắc đầu: “Cậu yên tâm, anh ta không thành công, tổng giám đốc Đường tới cứu tớ kịp thời.”

“Vậy sao? Thế thì tốt, thế thì tốt rồi.” Giang Hạ nghe vậy lập tức vui mừng vỗ ngực, trong lòng cảm thấy may mắn vì Tống Vy đã được cứu, đồng thời cũng thở phào một hơi vì bản thân.

Tuy cô ấy biết người Kiều Phàm thích là Tống Vy.

Nhưng cô ấy thật sự không hy vọng, Kiều Phàm và Tống Vy xảy ra chuyện gì, vì cô ấy yêu Kiều Phàm!

“Giang Hạ!” Tống Vy nheo mắt lại, gọi Giang Hạ.



Giang Hạ vội vàng đáp: “Sao thế, Vy Vy?”

“Giang Hạ, tớ phát hiện, hình như cậu không hề bất ngờ với những gì tớ vừa nói. Cả chuyện Kiều Phàm thôi miên tớ nữa, hình như từ đầu tới cuối cậu chỉ kinh ngạc vì Kiều Phàm muốn làm chuyện đồi bại với tớ thôi. Có phải ngay từ đầu cậu đã biết Kiều Phàm biết thôi miên rồi không?” Tống Vy nắm chặt tay chấn vấn.

“Tớ… tớ…” Giang Hạ nheo mắt, mấp máy môi, chột dạ không nói nên lời.

Thấy cô ấy ấp a ấp úng, sao Tống Vy còn không rõ cho được, vẻ mặt càng thêm tự giễu: “Quả nhiên, ngay từ đầu cậu đã biết rồi.”

“Xin lỗi Vy Vy, đúng là tớ đã biết Kiều Phàm biết thôi miên từ lâu, nhưng không phải tớ cố ý giấu cậu đâu, vì tớ chưa từng nghĩ anh ấy sẽ dùng thủ đoạn thôi miên với cậu.” Giang Hạ cúi đầu, áy náy xin lỗi.

“Được rồi.” Tống Vy thở dài, đè nén cảm xúc: “Tớ hỏi cậu, cậu cũng biết chuyện Kiều Phàm bị bệnh tâm lý à?”

Giang Hạ im lặng vài giây mới “ừ” một tiếng: “Biết, năm mười mấy tuổi, tâm lý anh ấy có vấn đề, nhưng không hề nghiêm trọng…”

“Cậu nhầm rồi, anh ta rất nghiêm trọng, tối qua suýt nữa anh ra đã dùng dao giết chết tổng giám đốc Đường đấy!” Tống Vy nắm chặt chăn trên người, vẻ mặt vô cảm ngắt lời cô ấy.

Sắc mặt Giang Hạ đại biến, giọng nói cũng cao lên: “Sao có thể!”

long-phuong-song-bao-vo-bau-lai-muon-chay-364-0

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play