“Được.” Tống Vy gật đầu.

Đường Hạo Tuấn buông điện thoại xuống, quay người quay về văn phòng, gọi Trình Hiệp ở cách vách vào, để anh ta xuống tầng đón người.

Rất nhanh Trình Hiệp đã dẫn Tống Vy lên.

Tống Vy kéo cái ghế đối diện bàn làm việc Đường Hạo Tuấn ra ngồi xuống, mở túi hồ sơ lấy một xấp bản thiết kế bên trong ra, đưa cho Đường Hạo Tuấn bằng hai tay: “Tổng giám đốc Đường, anh xem thử trông thế nào?”

Đường Hạo Tuấn vừa nhận lấy bản thiết kế vừa quay sang dặn dò Trình Hiệp: “Cậu đi rót trà đi.”

“Vâng!” Trình Hiệp đáp, quay người đi ra ngoài pha trà.

Sau khi anh ta đi, lúc này Đường Hạo Tuấn mới nghiêm túc lật xem từng bản thiết kế một. . Kiếm Hiệp Hay

Sau khi xem xong, anh khẽ cau mày.

Tống Vy giật mình trong lòng, nụ cười tự tin trên mặt cũng dần nhạt đi: “Tổng giám đốc Đường có chỗ nào không vừa ý sao?”

“Thiết kế không có vấn đề gì, nhưng vật liệu làm mô hình mà em ghi chú ở ở trên có giá thành hơi cao quá. Đối với trò chơi thì không cần thiết.” Ngón trỏ thon dài của Đường Hạo Tuấn chỉ vào một bản thiết kế trong đó rồi nói.



Tống Vy cười ngượng ngùng: “Hóa ra là vậy à, xin lỗi, tôi không hiểu mảng trò chơi lắm. Lúc tôi thiết kế những thứ này, trong đầu chỉ muốn dùng vật liệu tốt nhất thôi, cũng không suy nghĩ tới gì khác...”

Đây cũng coi như là bệnh thường gặp của các nhà thiết kế.

Mỗi một nhà thiết kế đều hy vọng tác phẩm của mình sẽ được làm bằng những loại vải tốt nhất, về lâu về dài đã thành thói quen.

“Không sao, sửa chỗ chất liệu này là được.” Mười ngón tay Đường Hạo Tuấn đan vào nhau đặt trên bàn, nói với giọng nhàn nhạt.

Tống Vy có hơi lo lắng cắn môi: “Nhưng nên đổi sang dùng chất liệu gì đây? Nhỡ đâu đổi không đúng, quần áo của mô hình được làm ra chưa chắc có thể đạt được hiệu quả tinh xảo như đồ họa, có thể sẽ rất thô ráp, thậm chí còn bị lỗi nữa.”

Đường Hạo Tuấn nghe vậy thì cụp mắt suy nghĩ, sau đó mở ngăn kéo lấy một phần tài liệu trong đó ra: “Đây là thông tin chi tiết mà công ty trò chơi gửi cho tôi, trong đó có người lựa chọn chất liệu cho mô hình nhân vật với mô hình quần áo, em có thể xem thử xem có thay thế được không.”

“Được.” Tống Vy nhận lấy tài liệu rồi mở xem.

Trình Hiệp cũng đã pha trà xong đi vào, đặt hồng trà trước mặt cô: “Nhà thiết kế Tống, mời dùng trà.”

“Cảm ơn anh.” Tống Vy cười khách sáo với anh ta, vươn tay ra bưng lấy tách trà.”

Nhưng cô không ngờ rằng lúc cô bưng lên lại trượt tay.

Tách trà bị đổ, hồng trà nóng bỏng bên trong đều đổ hết ra chảy ra cả bàn, thấm ướt một số giấy tờ.



Lòng bàn tay và mu bàn tay của Tống Vy cũng bị bỏng, đỏ bừng cả lên, còn rất rát nữa. Mặt cô tái nhợt, trán túa mồ hôi lạnh, cơ thể khẽ run rẩy.

Nhưng cô lại sống chết chắt chặt môi, dù trong mắt ầng ậng nước mắt cũng không để bản thân kêu thành tiếng.

Sự cố này khiến Đường Hạo Tuấn và cả Trình Hiệp đều giật mình.

Đường Hạo Tuấn phản ứng lại nhanh nhất, con ngươi thoáng run lên, khuôn mặt tuấn tú căng cứng lại, kéo lấy cổ tay Tống Vy: “Đi theo tôi!”

“Đi đâu?” Tống Vy đỏ mắt, nghẹn ngào hỏi.

Đường Hạo Tuấn không trả lời, đẩy cửa phòng vệ sinh ra.

Sau khi đi vào, anh liền đặt tay Tống Vy dưới vòi nước, sau đó mở vòi, để nước lạnh xối xuống vết bỏng của cô.

Nước lạnh chảy ào ào xuống tay Tống Vy, rất nhanh đã có hiệu quả làm lạnh. Tống Vy cảm nhận được rõ ràng sự đau đớn nóng rát trên tay mình đã dịu đi, khiến cô không khỏi thở phào một hơi.

“Tổng giám đốc Đường, thực sự xin lỗi, lại gây phiền cho anh rồi.” Tống Vy cúi đầu, mặt xấu hổ nói xin lỗi.

Cô không ngờ rằng mình lại ngu ngốc như vậy, có tách trà thôi mà cũng cầm không vững.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play