Nghe thấy lời này, nụ cười trên mặt Tống Vy lập tức cứng đờ.

Tống Hải Dương cũng buồn bã cụp mi mắt xuống.

Tống Vy cúi xuống nhìn cô con gái đang khóc rất đáng thương, sau đấy lại nhìn Đường Hạo Tuấn đứng ngoài cửa đang có ánh mắt phức tạp rất rõ ràng, yết hầu khô khốc hỏi: “Tổng giám đốc Đường, có phải Dĩnh Nhi xảy ra chuyện gì không?”

Đường Hạo Tuấn khẽ gật đầu, không giấu diếm cô, kể hết tất cả mọi chuyện xảy ra ở nhà trẻ cho cô nghe.

Tống Vy nghe xong, tức run cả người.

Cô ngồi xuống ôm chặt lấy Tống Dĩnh Nhi và Tống Hải Dương vào lòng, vừa áy náy vừa đau lòng, nói: “Bé cưng, đừng để bụng mấy lời nói đó. Các con không phải con hoang, các con cũng có ba mà.”

“Vậy ba bọn con ở đâu? Vì sao lại không cần bọn con?” Tống Dĩnh Nhi ngước khuôn mặt nhỏ nhắn đẫm nước mắt lên hỏi.

Đường Hạo Tuấn cũng nhìn Tống Vy, muốn biết được đáp án.

Đến cả Tống Hải Dương cũng nhìn chằm chằm Tống Vy không rời.

Tuy mẹ đã từng nói rằng, ba ruột của cậu và Dĩnh Nhi sẽ có gia đình mới, cậu cũng đã đồng ý với mẹ sẽ không nhận ba, nhưng cậu chưa bao giờ từ bỏ ý định muốn biết ba là ai, đang ở đâu.

Bởi vì cậu muốn tìm ra lý do vì sao ba lại bỏ rơi mẹ!



Đối diện với ánh mắt mong đợi của hai đứa con, Tống Vy hé miệng nhưng lại chẳng biết nên trả lời như thế nào, chỉ có thể xoa đầu Tống Dĩnh Nhi đầy tội lỗi: “Mẹ cũng không biết.”

Nói dối!

Đường Hạo Tuấn híp mắt, lập tức nhìn ra được cô không nói thật.

Tống Dĩnh Nhi lại bật khóc, đôi bàn tay nhỏ túm chặt lấy cổ áo Tống Vy, vùi đầu vào lòng cô nức nở: “Hu hu hu, con muốn ba cơ... Con muốn ba cơ!”

Nghe tiếng khóc thảm thiết của con gái, trái tim Tống Vy như bị ai siết chặt, đau đớn không chịu được.

Lúc này, Tống Hải Dương siết chặt bàn tay nhỏ, bình tĩnh nhìn Tống Vy: “Mẹ ơi, mẹ biết vì sao Dĩnh Nhi lại muốn có ba không?”

Bờ môi đỏ của Tống Vy khẽ run rẩy, đang định trả lời.

Tống Hải Dương đã cướp lời nói trước: “Bởi vì đây không phải là lần đầu tiên Dĩnh Nhi nghe thấy những bạn nhỏ khác nói rằng bọn con không có ba.”

“Cái gì?” Sắc mặt Tống Vy đột nhiên thay đổi, đôi mắt trợn trừng.

Đồng tử Đường Hạo Tuấn cũng run run theo, bờ môi mỏng mím lại.

Tống Hải Dương nhẹ nhàng vỗ lưng Tống Dĩnh Nhi: “Lúc ở nước ngoài, các bạn nhỏ khác đều có ba mẹ đưa đón, bọn con không có, đến lúc những bạn nhỏ khác đều khoe khoang ba mẹ chúng đưa chúng đi những đâu chơi, bọn con vẫn không có, cho nên những bạn nhỏ kia nói, chúng con không có ba.”

Tống Vy lảo đảo, suýt thì ngất đi.



Đường Hạo Tuấn đi tới đằng sau cô, vươn tay ra đỡ, cô mới không bị ngã thật.

“Vì sao các cháu chưa bao giờ nói những điều này cho mẹ các cháu biết?” Đường Hạo Tuấn nhìn Tống Hải Dương rồi hỏi.

Vấn đề này cũng là điều mà Tống Vy muốn biết, cô kéo lấy tay Tống Hải Dương: “Phải đấy, Hải Dương, vì sao con không nói cho mẹ biết?”

Cái đầu nhỏ của Tống Hải Dương cúi thấp xuống: “Bởi vì mẹ nuôi chúng con đã rất mệt rồi, chúng con cũng không muốn mẹ cảm thấy đau lòng vì chúng con thêm nữa.”

Nghe thấy vậy, Tống Vy không hề cảm thấy vui mừng vì hai đứa trẻ hiểu chuyện, ngược lại còn cảm thấy vô cùng áy náy.

Hóa ra lúc cô không biết, hai đứa con của cô lại bị bắt nạt tới như vậy, nhưng lại nhịn mãi không nói vì cô.

Nếu như không phải lời những đứa bé kia nói lần này còn nghiêm trọng hơn so với những đứa bé ở nước ngoài, Dĩnh Nhi thực sự không nhịn nổi nữa mà khóc lóc đòi ba với cô, thì có lẽ đến tận bây giờ cô vẫn không biết chuyện hai con của cô bị bắt nạt.

Nghĩ tới đây, Tống Vy tự trách không thôi, xoa đầu hai đứa trẻ, không ngừng xin lỗi: “Xin lỗi bé cưng, xin lỗi...”

Hai đứa trẻ nghe thấy cô nói xin lỗi, nỗi tủi thân trong lòng bỗng chốc trào ra, tất cả đều bật khóc.

Tống Hải Dương khóc rất lớn tiếng.

Tuy rằng cậu hiểu chuyện, trưởng thành sớm, nhưng bản chất cậu vẫn chỉ là một đứa trẻ chưa tới năm tuổi, tủi thân thì đương nhiên cũng sẽ khóc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play