Tống Vy mỗi tay dắt một đứa trẻ đi ra khỏi phòng bệnh.
Sau khi cô đi, Kiều Phàm lấy điện thoại ở đầu giường, gọi đi một cuộc điện thoại: “Là tôi, cuộc phẫu thuật lần trước tôi từ chối anh, đợi sau khi tôi hồi phục, tôi đồng ý làm cho anh, nhưng điều kiện là, anh giúp tôi một việc, có một người phụ nữ tên là Tô Thu, chờ bà ta ra khỏi đồn cảnh sát thì cho bà ta một bài học nhớ đời đi!”
Người ở đầu bên kia điện thoại có vẻ đã đồng ý, trên mặt Kiều Phàm nở một nụ cười điên cuồng, nham hiểm, sau đó ngắt điện thoại, để sang một bên.
Anh ta tuyệt đối không cho phép bất kỳ ai bắt nạt Tống Vy, tất cả những người ức hiếp Tống Vy, anh ta đều sẽ không bỏ qua, bao gồm cả người phụ nữ đó, anh ta nhất định sẽ khiến người phụ nữ muốn lấy mạng Tống Vy có kết cục thê thảm.
Bởi vì trên đời này, chỉ có một mình anh ta có thể bắt nạt Tống Vy thôi! Sớm muộn gì cũng có một ngày, anh ta sẽ khiến Tống Vy trở thành một con búp bê chỉ nghe lời anh ta, cả đời này phải sống dựa vào anh ta!
Tống Vy không biết âm mưu của Kiều Phàm, cô dẫn hai đứa trẻ tới chiếc xe ở bên đường.
Đường Hạo Tuấn đã ngồi chờ sẵn ở ghế lái, thấy ba mẹ con tới, lập tức mở khóa cửa sau.
Tống Vy kéo cửa xe ra, để hai đứa trẻ lên trước.
Hai đứa trẻ lên xe mới nhận ra Đường Hạo Tuấn cũng ở đây, vui mừng reo lên: “Chú Đường.”
Đường Hạo Tuấn vẻ mặt dịu dàng đáp lại.
Tống Vy mở cửa ngồi vào ghế phó lái, vừa thắt dây an toàn vừa quay đầu nhìn bọn trẻ ngồi phía sau: “Được rồi các con, ngồi cho cẩn thận, chú Đường chuẩn bị xuất phát rồi.”
“Vâng.” Hai đứa trẻ ngoan ngoãn ngồi im không động đậy.
Đường Hạo Tuấn khởi động xe, chạy về phía đồn cảnh sát.
Tầm mấy chục phút sau tới đồn cảnh sát.
Tống Vy bảo Đường Hạo Tuấn ở đây với bọn trẻ, một mình cô cầm báo cáo khám nghiệm vết thương vào đồn cảnh sát.
Sau khi tiến vào, Tống Vy liền nộp báo cáo khám nghiệm vết thương, sau đó chuẩn bị tới phòng thẩm vấn gặp mẹ con Tống Huyền.
Vừa tới trước cửa phòng thẩm vấn, cô lập tức nghe thấy tiếng khóc sợ hãi của Tô Thu ở bên trong: “Ông xã, ông mau nghĩ cách cứu tôi và Tống Huyền đi.”
“Cứu? Bà nói xem tôi phải cứu thế nào đây?” Giọng nói tức giận của Tống Huy Khanh cũng vang lên, cùng với đó còn có tiếng đập bàn: “Bà cũng không xem xem hai mẹ con bà đã làm gì đi, Tống Huyền đã phạm phải tội đạo nhái tối kỵ đó!”
“Đúng, Tống Huyền đạo nhái, nhưng số tiền Tống Huyền kiếm được nhờ đạo nhái cũng có một phần lớn ông cầm đi cứu Tống Thị, lúc ông cầm tiền sao không nói Tống Huyền đạo nhái, giờ muốn ông cứu con gái mình, ông lại nói mấy lời này, ông còn là ba nó không đấy?” Hai mắt Tô Thu đỏ ngầu quát lên.
Tống Huyền cúi đầu, hai tay nắm chặt lấy thành xe lăn, không nói câu nào, không biết cô ta đang nghĩ gì.
Tống Vy ở ngoài cửa nghe vậy, mỉa mai ồ một tiếng.
Không ngờ, cô lại bắt gặp cảnh hai vợ chồng này cãi nhau.
Cô còn tưởng đôi vợ chồng này ân ái lắm, hóa ra cũng chỉ như vậy!
Tống Huy Khanh tức giận thở dốc, run rẩy chỉ vào Tô Thu: “Sao tôi lại không phải ba nó, bà tưởng tôi không muốn cứu nó sao, là tôi không cứu nổi nó, nếu nó chỉ đạo nhái của mấy nhà thiết kế không có tiếng tăm gì thì còn dễ giải quyết, tôi có thể nghĩ cách cứu nó ra, nhưng người mà nó đạo nhái lại là nhà thiết kế nổi tiếng thế giới!”
“Thế thì có sao? Không phải cũng chỉ là một nhà thiết kế nhỏ bé thôi sao?” Tô Thu bĩu môi, phản bác lại.
Theo bà ta thấy, chỉ là một nhà thiết kế thời trang mà thôi, đâu phải là ông chủ của một công ty có tiền có quyền đâu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT