Anh vừa nói anh và hai đứa trẻ đang ở bên ngoài tòa nhà hiệp hội?

Không ngờ họ lại tới đây!

Tống Vy vội vàng ấn thang máy đi xuống lầu.

Cô vừa mới rời đi, Tống Huyền đã uốn éo từ một góc đi ra theo sau, ánh mắt âm trầm nhìn màn hình hiển thị của thang máy.

Không ngờ Hạo Tuấn lại tới đây tìm Tống Vy, quả nhiên trong lòng Hạo Tuấn, Tống Vy còn quan trọng hơn cả người phụ nữ kia.

Nghĩ vậy, ánh mắt Tống Huyền lóe lên, lấy điện thoại ra gọi: “Là tôi, trước đây cô từng nói với tôi sẽ kết liễu Tống Vy cơ mà, sao mãi tới giờ vẫn chưa ra tay?”

“Trước đây tôi từng ra tay với Tống Vy rồi, nhưng không thành công.” Đầu bên kia điện thoại truyền tới một giọng nữ lạnh như băng.

Tống Huyền nắm chặt lấy điện thoại: “Vậy thì tiếp tục đi, cô có biết là Hạo Tuấn vừa tới tìm cô ta không, nếu cô còn để Tống Vy sống, tình cảm của Hạo Tuấn đối với cô ta sẽ ngày càng sâu đậm, sớm muộn gì cũng có một ngày, Tống Vy xóa sạch vị trí của cô trong lòng Hạo Tuấn.”

“Tôi không cần cô phải nhắc nhở, đừng tưởng tôi không biết cô nóng lòng muốn tôi giết chết Tống Vy như vậy là vì muốn mượn điều này để nắm thóp đối phó với tôi, sau đó ung dung làm ngư ông đắc lợi. Tôi nói cho cô biết, nhân lúc còn sớm, cô từ bỏ cái suy nghĩ này đi.”

Người phụ nữ lạnh lùng hừ một tiếng rồi nói tiếp: “Bởi vì trước khi cô làm như vậy, tôi đã giết cô trước rồi. Cô có tin là cô chết rồi, Hạo Tuấn còn không đi điều tra nguyên nhân cái chết của cô không!”



“Cô…” Lời nói này hoàn toàn chọc trúng nỗi đau trong lòng Tống Huyền, khiến vẻ mặt cô ta trở nên hung tợn, nhưng lại không thể phản bác.

Bởi vì cô ta thật sự là người có ít vị trí trong lòng Đường Hạo Tuấn nhất.

“Được rồi, cô yên tâm đi, tôi sẽ giết Tống Vy, nhưng bây giờ không được. Nếu tôi ra tay lúc này, Hạo Tuấn sẽ biết Trần Nhã Nhã chỉ là người chịu tội thay tôi. Tới lúc đó, anh ấy sẽ lại điều tra tôi, nên đợi một thời gian nữa rồi hãy tính.”

Người phụ nữ nói xong lập tức ngắt điện thoại.

Tuy Tống Huyền không cam tâm, nhưng cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.

Ai bảo thế lực của cô ta không lớn bằng người phụ nữ kia, dễ dàng bị điều tra ra, nếu không cô ta sẽ tự mình ra tay, giết chết Tống Vy và người phụ nữ đó.

Tống Huyền lại hung hăng nhìn chằm chằm màn hình thang máy một lát, rồi điều khiển xe lăn xoay đi.

Sau khi ra khỏi tòa nhà hiệp hội, Tống Vy đứng trên bậc thang dưới tòa nhà nhìn xung quanh, thấy chiếc xe Bentley dừng cách đó không xa, ánh mắt sáng lên, chạy qua đó.

Nhưng còn chưa tới trước chiếc Bentley thì cửa xe đã mở, hai đứa bé ngó đầu ra từ bên trong, cười hì hì vẫy tay với cô: “Mẹ ơi.”

Tống Vy cũng mỉm cười, vẫy vẫy tay, đáp lại hai đứa trẻ.



“Mẹ ơi, mau qua đây đi!” Tống Dĩnh Nhi thúc giục.

“Tới đây.” Tống Vy lên tiếng, rảo bước chạy nhanh, vượt qua quãng đường mười mét.

Đến trước chiếc xe, cô thở hổn hển, còn chưa nói gì thì giọng của Đường Hạo Tuấn đã truyền tới từ trong xe: “Lên xe đi.”

Tống Vy cũng không từ chối, khom lưng lên xe.

Vừa lên đến nơi, cửa xe lập tức tự động đóng lại.

Tống Vy ngồi xuống ghế, sửa sang lại đầu tóc, nhìn Đường Hạo Tuấn: “Tổng giám đốc Đường, mọi người tới bao lâu rồi?”

Đường Hạo Tuấn lật cuốn sách trên đùi: “Tới một lúc rồi, sau khi kết thúc buổi họp phụ huynh là tới liền, còn xem được một nửa cuộc thi.”

“Đúng đấy ạ, bộ trang phục mẹ vẽ đẹp lắm.” Đôi mắt Tống Dĩnh Nhi sáng lấp lánh.

Tống Hải Dương cũng gật đầu: “Đúng vậy, đôi cánh đó là đẹp nhất.”

Nghe được lời khen của hai đứa nhỏ, Tống Vy mỉm cười xoa xoa đầu chúng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play