“Xem rồi, tuy trình độ còn xa mới tới đỉnh cấp, nhưng đã hơn rất nhiều nhà thiết kế nổi tiếng rồi, Vy, con rất giỏi!” Mercedes giờ ngón tay cái, trong giọng điệu không hề che đậy sự công nhận.
Cái Tống Vy muốn nghe nhất chính là điều này, hốc mắt đỏ lên vì kích động: “Cảm ơn lời khen của sư phụ, con sẽ cố gắng hơn nữa, tranh thủ sớm ngày hợp tác cùng sư phụ trong một show dự án thế kỷ!”
Kết thúc cuộc gọi, hai tay Tống Vy siết chặt chiếc điện thoại, sự vui vẻ trên mặt, mãi không mất đi.
Giang Hạ đưa mắt nhìn cô: “Không phải chỉ là được khen thôi sao, vui đến mức này sao?”
“Cô không hiểu, đại sư Mercedes là một người rất nghiêm khắc, trước giờ chưa từng khen Vy, cũng chưa từng cười với Vy, bây giờ lại khen Vy, chính là sự công nhận đối với Vy, đổi lại là cô, cô không vui sao?” Kiều Phàm gấp sách lại, nhìn Giang Hạ.
Giang Hạ lè lưỡi: “Được rồi, tôi sai.”
“Được rồi hai người, thời gian không sớm nữa, tôi đưa Hải Dương đi trước, còn phải đến trường mẫu giáo đón Dĩnh Nhi nữa.”
Nói xong, Tống Vy vỗ nhẹ vào vai của Tống Hải Dương, gọi cậu dậy, nắm tay cậu rời khỏi bệnh viện.
Dẫn hai đứa trẻ về đến chung cư thì trời đã gần tối rồi.
Tống Vy đỗ xe xong, mỗi tay dắt một đứa trẻ đi vào tòa nhà chung cư.
Rất nhanh, thang máy đã đến, ba mẹ con vừa bước ra khỏi thang máy thì nhìn thấy trong hành lành xếp đầy thùng cát tông lớn nhỏ.
Ba mẹ con đều sững người, không biết chuyện gì đây.
Vào lúc này, cửa chung cư của Đường Hạo Tuấn mở ra, dì Vương dẫn hai người đàn ông cao to từ trong đi ra, quay lưng với mẹ con Tống Vy, chỉ vào những chiếc thùng đó rồi căn dặn: “Chuyển hết vào đi, động tác nhẹ một chút, đừng để bị va đập.”
“Được.” Sau khi hai người đàn ông đáp một tiếng, bắt đầu chuyển những chiếc thùng.
Dì Vương không có bê, ở đó đếm số lượng thùng.
Tống Vy nắm tay của hai đứa trẻ, khẽ gọi một tiếng: “Dì Vương.”
Dì Vương nghe thấy tiếng của cô, lập tức quay người lại, nhìn thấy cô và hai đứa trẻ, vẻ mặt vui mừng: “Cô Tống.”
Tống Vy dắt hai đứa trẻ cẩn thận tránh những chiếc thùng cát tông mà đi qua: “Dì Vương, dì sao lại ở đây, còn những chiếc thùng cát tông này...”
“Ồ, là như này, biệt thự dạo này phải sửa chữa trang trí lại, cho nên cậu chủ chuyển đến đây trước, những thứ này đều là hành lý của cậu chủ.” Dì Vương lau tay vào tạp dề, mỉm cười giải thích.
Tống Vy lại sững người.
Đường Hạo Tuấn muốn chuyển đến đây ở, hơn nữa nhìn số lượng những chiếc thùng này, sợ rằng sẽ ở lâu?
Vậy quyết định muốn cách xa anh của cô, há không phải thành công cốc sao?
“Mẹ, bà này là nói chú Đường muốn quay lại ở sao?” Tống Dĩnh Nhi kéo góc áo của Tống Vy, ngẩng đầu hỏi.
Tống Vy còn chưa trả lời thì Tống Hải Dương đã lườm bé: “Ngốc, chắc chắn là ý này, điều này còn cần hỏi sao?”
“Không sai.” Dì Vương từ ái nhìn Tống Hải Dương, sau đó phản ứng lại, cô bé ở bên cạnh cậu, vừa rồi cũng gọi Tống Vy là mẹ, cả người đều sững ra, mấy giây sau mới tỉnh tảo lại, vội hỏi: “Cô Tống, cô bé này, cũng là con của cô sao?”
Tống Vy xoa đầu của Tống Dĩnh Nhi, mỉm cười đáp lại: “Phải, lần trước quên nói với dì, cháu sinh đôi, nhưng vì là khác trứng, cho nên vẻ ngoài không giống lắm.”
“Thì ra là vậy.” Dì Vương thu lại vẻ kinh ngạc trong lòng, gật đầu hiểu ra.
“Được rồi, không làm phiền dì Vương chuyển đồ nữa, chúng cháu vào nhà trước.” Tống Vy lấy thẻ phòng ra, quẹt nhẹ trên cửa, dắt hai đứa trẻ vào chung cư.
Sau khi đi vào, cô đóng cửa phòng lại, nụ cười trên mặt thu lại, trở nên phiền lo.
Tống Hải Dương thấy vậy thì dừng động tác thay giày: “Mẹ, mẹ làm sao vậy?”
Tống Dĩnh Nhi cũng vội nhìn sang Tống Vy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT