“Vâng thưa sếp, chúng ta nên làm gì bây giờ?” Quản lý kho hàng lo lắng nhảy dựng lên, đầu óc trống rỗng, không biết nên làm thế nào.

Toàn thân Tống Vy run lên: “Còn có thể làm gì nữa, gọi cứu hoả đến chữa cháy đi!” “Ò ò, đúng đúng rồi….” Người quản lý đột nhiên phản ứng lại.

Tống Vy cúp điện thoại, nhanh chóng thu dọn tài liệu trên bàn, vừa thu dọn vừa lo lắng giải thích với thư ký Lý đối diện: “Xin lỗi thư ký Lý, hiện tại tôi không thể đi cùng anh, chúng ta bàn chuyện phụ kiện sau, bây giờ tôi có việc rất quan trọng cần phải xử lý gấp.”

Thư ký Lý thấy cô cuống cuồng đến nỗi phát run, không khỏi hỏi: “Rốt cuộc có chuyện gì vậy, để tôi coi tôi có thể giúp được gì không?” Có thể sau khi anh ta giúp đỡ, sếp sẽ rất vui và sẽ thưởng cho anh ta.

Tống Vy ôm tài liệu trong lòng: “Không cần đâu, thư ký Lý, cảm ơn lòng tốt của anh, nhà kho nơi tôi cất vải đang bị cháy, nhưng nhân viên của tôi đã gọi điện báo cháy rồi, tôi qua đó coi rốt cuộc là chuyện thế nào.”

Nói xong, cô cúi đầu xin lỗi, rời khỏi nhà hàng và lái xe đi.

Thư ký Lý nhìn phương hướng xe của cô, do dự một chút rồi gọi báo cho Đường Hạo Tuấn về vấn đề này.

Đường Hạo Tuấn nghe xong, lông mày nhíu lại.

Sao mà nhà kho lại đột ngột bốc cháy?



“Trình Hiệp.” Đường Hạo Tuấn gõ bàn, gọi Trình Hiệp vào.

Trình Hiệp đẩy cửa ra, đứng ở cửa: “Sếp, có chuyện gì sao?”

“Chuẩn bị xe!” Đường Hạo Tuấn đứng lên, trầm giọng ra lệnh.

“Vẫn chưa, tôi đã gọi điện thoại hỏi, bọn họ đang trên đường rồi, nhưng trên đường kẹt xe, cho nên…”

“Đừng nói nữa!” Tống Vy hai mắt đỏ bừng ngắt lời anh ta, sau đó hỏi: “Vải thì sao? Có cứu vải ra ngoài không?”

Người quản lý nhà kho cúi đầu áy náy.

Cơ thể Tống Vy loạng choạng, cảm giác thế giới đang quay cuồng.

Cô nắm lấy tay vịn cửa xe, mới miễn cưỡng không để mình ngã xuống.

“Ngay cả một sấp cũng không cứu được ư?” Tống Vy bình tĩnh lại cảm xúc một chút, siết chặt tay hỏi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play