Nghe thấy lời này, động tác Đường Hạo Tuần tháo túi văn kiện dùng một chút, mấy giây sau, lại giống như chưa xảy ra chuyện gì vậy, lấy kết quả giám định trong túi văn kiện ra.

.

Khi nhìn hàng chữ dưới cùng của kết quả giám định Không phải là quan hệ thân nhân, môi mỏng anh hơi nhấp một chút.
Thật ra thì đối với kết quả này, anh cũng không quá bất ngờ, trong lòng cũng sớm đã đoán được.

Ba mươi năm qua, trừ năm năm trước bất ngờ chạm qua Tống Huyền ra, cũng không để bất kỳ người phụ nữ nào gần người, cho nên anh không thể nào có con.
Nhưng không biết tại sao, trong lòng lại có chút tiếc nuối khó hiểu.
Nhưng Đường Hạo Tuấn cũng không nghĩ nhiều, ném kết quả giám định vào trong thùng rác dưới bàn: “Cứ như vậy đi, rút người về, hai đứa bé kia không cần để ý nữa." "Vâng! Trình Hiệp trả lời.

Đường Hạo Tuấn dựa về sau: “Lần trước chuyện tôi bị bắt cóc, tra thế nào rồi?" "Tra được một chút, có dấu vết của Đường Thời Phong"
"Đường Thời Phong." Đường Hạo Tuấn thấp giọng đọc cái tên này một lần, trong mắt tóe ra hàn ý mãnh liệt: “Quả nhiên là anh ta, anh ta vẫn chưa nguội lòng"
"Nghe người của chúng ta ở nước ngoài nói, hình như gần đây anh ta còn định trở về nước.

Trình Hiệp nhìn anh một cái.

Con người Đường Hạo Tuấn lạnh như băng hợp một cái: “Năm năm, anh ta cũng nên trở lại, cho người nhìn kĩ anh ta một chút, chỉ cần anh ta vừa về nước, lập tức báo cho tôi."
Trình Hiệp gật đầu, sau đó lại nhớ ra cái gì đó, mở miệng nói: "Tổng giám đốc, còn có một việc" "Nói."
"Vừa nãy lúc ngài họp, cậu Mạnh gọi điện thoại tới, hẹn anh buổi tối ăn cơm, hơn phân nửa là muốn hỏi anh chuyện giám định thân nhân"
"Biết rồi" Đường Hạo Tuấn nhàn nhạt trả lời một câu.

Buổi tối, nhà hàng Ánh Sao.

Giang Hạ xách hai túi quà từ bên ngoài đi vào: “Xin lỗi xin lỗi, Vy, tớ tới trễ rồi." "Không có, chúng tớ cũng mới vừa đến không lâu, mau ngồi." Tống Vy kéo một cái ghế ra.
Giang Hạ tới đặt mông ngồi xuống, chia hai túi đưa cho hai anh em Tống Hải Dương và Tống Dĩnh Nhi: “Sinh nhật vui vẻ, các bé cưng" "Cám ơn mẹ nuôi!" Hai đứa bé vui mừng nhận lấy quà, sau đó một trái một phải hôn ở trên mặt cô.

Giang Hạ cười ánh mắt cũng cong: “Gọi thức ăn chưa?" "Còn chưa, mẹ nuôi cũng chưa tới, sao chúng ta có thể gọi thức ăn, này." Tống Vy đưa thực đơn cho Giang Hạ.
Giang Hạ mở ra nhìn một chút, chọn những món hai người Tống Hải Dương và Tống Dĩnh Nhi thích ăn, rồi đưa thực đơn giao cho người phục vụ.
Rất nhanh, người phục vụ đẩy xe nhỏ tới dọn thức ăn lên.
Đến khi các món ăn lên hết, người phục vụ lại ôm một chiếc bánh kem tới, trên bánh kem còn thắp một cây nến số 4.
"Mẹ, bánh kem thật là đẹp, khẳng định ăn rất ngon" Ánh mắt Tống Dĩnh Nhi lấp lánh nhìn bánh kem, không nhịn được nuốt nước miếng một cái.
Tổng Hải Dương ôm hai cánh tay, mặt coi thường hừ hừ: “Bánh kem không phải đều một vị sao, có thể ăn ngon thế nào?"
Tuy cậu bé nói như vậy, nhưng ánh mắt lại một chút cũng không dời bánh kem.

Nhìn dáng vẻ đáng yêu của hai anh em, Tống Vy và Giang Hạ nhìn nhau cười một tiếng.
Thậm chí Giang Hạ không nhịn được tập kích gương mặt của Tống Hải Dương, xoa nắn một hồi: “Hải Dương bảo bối, con lại không thể thẳng thắn một chút sao?"
"Bun con raa.." Khuôn mặt nhỏ của Tống Hải Dương bị bóp có chút biến hình, lời nói không rõ ràng.

Tống Vy đau lòng vội vàng hồ ngừng: “Được rồi Hạ, trước hết để bọn nhỏ cầu nguyện đi." "Được." Giang Hạ quyến luyến không nỡ buông Tống Hải Dương ra.

Tống Hải Dương vừa được tự do, lập tức leo xuống ghế, đổi một chỗ ngồi xa một chút.

Mẹ nuôi nơi nào cũng tốt, chỉ là thích xoa mặt cậu và Dĩnh Nhi.

Cậu không thể ngồi gần mẹ nuôi nữa.

"Hôm nay là sinh nhật của Hải Dương và Dĩnh Nhi, mẹ và mẹ nuôi chúc các con sinh nhật vui vẻ, mỗi ngày
đều hạnh phúc" Sau khi hát xong bài hát chúc mừng sinh nhật, Tống Vy đẩy bánh kem đến trước mặt hai đứa bé.

Hai đứa bé phồng má thổi tắt nến, sau đó nhắm mắt lại bắt đầu cầu nguyện.

Tống Vy đầy mắt ôn nhu nhìn bọn họ, trong lòng mềm nhũn.

Hôm nay, là sinh nhật bốn tuổi của hai bé cưng, qua hôm nay, năm tuổi cũng không xa.

Thời gian trôi qua thật mau.
Rõ ràng hai năm trước vẫn là hai đứa nhỏ đến đi đường cũng không vững, không nghĩ tới chỉ chớp mắt, bọn họ cũng lớn như vậy rồi.
Tống Vy không khỏi có chút cảm khái.

"Mẹ, con muốn đi phòng rửa tay" Lúc này, cầu nguyện xong Tống Dĩnh Nhi đột nhiên nói.

Tống Vy lấy lại tinh thần, vừa muốn mở miệng, Tống Hải Dương đã để nĩa trong tay xuống: “Anh đưa em đi." Hai anh em tay trong tay đi phòng rửa tay.

Giang Hạ cười lên: “Đứa nhỏ này, là sợ sau khi cậu đi, tớ lại xoa mặt thằng bé sao"
"Ai bảo cậu thích làm như vậy." Tống Vy cắt một miếng bánh kem cho cô.

"Trẻ nít da non, xoa rất thú vị, không tin cậu thử.." Lời còn chưa nói xong, điện thoại Giang Hạ bỗng nhiên vang lên một tiếng.

Cô đặt bánh kem xuống, lấy điện thoại ra nhìn một cái, biểu cảm có chút không đúng lắm.

"Sao thế?" Tống Vy nghi hoặc nhìn cô.

Giang Hạ cất điện thoại di động: “Mẹ tớ gửi tin nhắn, nói nhà xảy ra chút chuyện, Vy, có thể tớ phải đi trước." "Nếu có chuyện, vậy cậu đi về trước đi, trên đường cẩn thận." Tống Vy hiểu gật đầu một cái.

Giang Hạ cầm túi, vội vã đi.

Sau khi hai đứa bé trở lại, thấy cô không ở đây, còn hỏi một chút: “Mẹ, mẹ nuôi đâu?" "Mẹ nuôi có chuyện đi trước." Tống Vy vừa ôm hai đứa bé lên ghế, vừa trả lời.
Sau khi Tống Dĩnh Nhi ngồi xuống, cầm lên nĩa chọc một miếng bánh kem bỏ vào trong miệng, hàm hồ không rõ nói: "Mẹ, vừa rồi lúc con và anh trở lại, gặp một chú kỳ lạ." "Chú kỳ lạ?" Tống Vy nhất thời khẩn trương: “Hải Dương, anh ta không làm gì các con chứ?"
Mặc dù phòng ăn này rất cao cấp, nhưng khó bảo đảm sẽ không có người xấu vào.

Mấy ngày trước cô còn thấy tin tức có con buôn đặc biệt đi đến nơi cao cấp, bắt cóc bán con nhà người có

tiền.
"Không, chẳng qua là chú ấy ngăn bọn con lại không ngừng nhìn, nói gì thật quá giống, sau đó bị con đạp một cước, nhân cơ hội con đưa Dĩnh Nhi trở lại" Tống Hải Dương lắc lắc đầu, hai ba câu khai báo rõ ràng.
Đầu tiên Tống Vy thở phào nhẹ nhõm, sau đó thần sắc lại trở nên phức tạp.

Quá giống?
Nhưng hai đứa bé giống ai, vậy dĩ nhiên là ba ruột hai đứa bé, chẳng lẽ chú kỳ lạ hai đứa bé gặp phải, quen biết ba ruột bọn chúng?
Nếu thật là như vậy, vậy có phải ba ruột hai đứa bé cũng ở đây không? Nghĩ vậy, tim Tống Vy đập rất nhanh, sắc mặt cũng có chút tái nhợt.

Tống Hải Dương phát hiện cô có cái gì không đúng, hỏi: "Mẹ, mẹ sao thế?" "Mẹ không sao" Tống Vy miễn cưỡng nặn ra một nụ cười.
Bọn họ không thể ở lại đây được.

Nhỡ ba ruột bọn trẻ thật sự ở đây, chú kỳ lạ đó lại nói chuyện thấy hai đứa bé cho ba ruột bọn trẻ.

Nói không chừng người đó sẽ tìm tới, đến lúc đó cướp con với cô thì sao? Càng nghĩ càng sợ, Tống Vy đứng lên: “Hải Dương, Dĩnh Nhi, chúng ta đi về trước có được không?"
Tống Hải Dương không nói gì, trên khuôn mặt nhỏ non nớt, lộ ra nghi ngờ không hợp tuổi thằng bé.

Chỉ có Tống Dĩnh Nhi u mê nhìn Tống Vy: “Tại sao thế mẹ, bánh kem còn chưa ăn xong nữa." "Chúng ta bỏ túi về rồi ăn."
Vừa nói, Tống Vy đã muốn người phục vụ tới.

Bỗng nhiên, toàn bộ ánh đèn của phòng ăn, lập tức tối xuống.
Chuyện gì xảy ra? Tất cả mọi người đều ngơ ngác.

Lúc này, một người đàn ông trung niên mặc âu phục nhung đỏ, cầm micro đi tới đứng giữa phòng ăn.
Sau đó hắng giọng một cái nói: "Chào buổi tối các vị, hoan nghênh các vị tham gia hoạt động kỉ niệm đầy năm của nhà hàng chúng tôi, chúng tôi có một trò chơi, sẽ dùng ánh đèn ngẫu nhiên chọn người một bàn khách
tham gia, bây giờ chuyên viên ánh sáng vào vị trí, 1, 2, dừng!"
Theo đàn ông trung niên hồ ngừng, một ánh đèn sáng ngời, chiếu vào bàn của Tống Vy.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play