Trình Hiệp cúi đầu xuống: “Đúng vậy, đây cũng là lý do tại sao từ trước đến nay nhà thiết kế Tống chưa từng biết mình còn có một vị hôn thê, bởi vì người giúp việc nói, mỗi lần bà Lưu chuẩn bị nói với nhà thiết kế tống thì Tống Huy Khanh lại dùng vô vàn lý do để ngăn cản, chính là sợ nhà thiết kế Tống sẽ biết anh.”

“Kế hoạch của ông ta khá là tốt!” Đường Hạo Tuấn nheo mắt lại, cười khẩy. Tống Vy và Tống Huyền đều là con gái của Tống Huy Khanh, nhưng Tống Huy Khanh lại yêu một chà đạp một.

Vì để cho Tống Huyền gả vào nhà họ Đường, Tống Huy Khanh có thể đuổi Tống Vy ra khỏi nhà, hắt nước bẩn lên Tống Vy, người như thế này không xứng làm ba mẹ!

Dường như nhìn ra được trong lòng Đường Hạo Tuấn đang nghĩ cái gì, Trình Hiệp ngập ngừng hỏi: “Tổng giám đốc, có cần nói những chuyện này với nhà thiết kế Tống không?” “Tạm thời không cần.” Đường Hạo Tuấn ném tài liệu lên sofa, thâm trầm nói: “Đợi sau khi tôi với Tống Vy xác nhận quan hệ rồi nói cho cô ấy biết, đến lúc đó cô ấy muốn báo thù Tống Huy Khanh, tôi cũng có thể quang minh chính đại giúp đỡ cô ấy.”

“Vâng.” Trình Hiêp gật đầu, bày tỏ đã biết.

Giây tiếp theo, anh ta lại nghĩ đến chuyện gì đó, lên tiếng nói: “Tổng giám đốc, còn có một chuyện, sau khi mấy người nhà thiết kế Tống bị đuổi ra khỏi nhà, bà Lưu đã đừng đến nhà cũ của nhà họ Đường tìm anh.”

“Tìm tôi?” Đường Hạo Tuấn có chút sững sờ.

Trình Hiệp cúi đầu xuống: “Không sai, có lẽ là vì chuyện hôn ước giữa anh và nhà thiết kế Tống, nhưng lúc đó anh không có ở nhà cũ, vì vậy người mà bà Lưu gặp được là gia đình Đường Mãnh, Đường Mãnh lấy cớ bà Lưu đã li hôn, nói hôn ước của anh và nhà thiết kế Tống trở nên vô hiệu, sau đó bà Lưu tức giận rời đi.”

Đường Hạo Tuấn đột nhiên đứng dậy, đôi mắt tràn đầy sự lạnh lùng: “Đường, Mãnh!”

Trình Hiệp cũng rất bất bình.



Lúc anh ta điều tra được những chuyện này, gần như bị tức chết, nếu như không có Đường Mãnh, Tổng giám đốc và nhà thiết kế Tống sớm ở bên nhau rồi.

Nhà thiết kế Tống cũng sẽ không tha hương đến quốc gia khác, sinh con cùng với người đàn ông khác, cùng với Tổng giám đốc bỏ lỡ bảy năm.

Nhìn khuôn mặt tràn đầy sự lạnh lùng của Đường Hạo Tuấn, Trình Hiệp đẩy kính hỏi: “Tổng giám đốc, chúng ta có cần phải xử lý Đường Mãnh không?”

“Không gấp, đợi cậu điều tra được chuyện kia, rồi cùng xử lý.” Trong mắt Đường Hạo Tuấn hiện lên một tia hung ác, nham hiểm, sau đó nói ra chuyện hôm nay Đường Mãnh đến.

“Sao cậu lại lái xe của Đường tổng?” Giang Hạ chỉ vào cô, kinh ngạc hét lên.

Tống Vy cười: “Chuyện gì cũng có lý do của nó, được rồi, cậu đừng hỏi nữa, bản phác thảo mà tối qua tớ gửi cho cậu, bên phía anh Lục đã phản hồi lại chưa?”

“Vẫn chưa.” Giang Hạ lắc đầu.

Tống Vy có chút lấy làm tiếc thở dài: “Như vậy à.”

“Đừng lo lắng, có lẽ vẫn chưa nhìn thấy, cứ đợi thêm đi.” Giang Hạ vỗ vai cô.

Tống Vy mỉm cười, không tiếp lời.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play