"Cô Tống, là thế này, tối hôm qua cậu chủ của chúng tôi lên cơn sốt, hẳn ba mươi chín độ, đến bây giờ vẫn chưa tỉnh lại, trong vô thức cậu ấy
vẫn luôn gọi tên của cô Tống." Dì Vương nhìn người đàn ông khuôn mặt
tuấn tú tái nhợt hai mắt nhắm nghiền trên giường lớn, lo lắng nói.
Tống Vy kinh ngạc trợn tròn mắt: "Gọi tên tôi?"
"Đúng vậy."
"Sao... Sao anh ấy lại gọi tên tôi?" Nhịp tim Tống Vy tăng nhanh.
Dì Vương cười khổ lắc đầu: "Tôi cũng không biết, cho nên cô Tống này, cô có thể tới thăm Đường tổng một chút không?"
"Nhưng mà..."
"Xin nhờ cả vào cô Tống đấy!" Dì Vương không cho cô cơ hội từ chối, ngay cả hai chữ xin nhờ cũng đã nói ra.
Lần này Tống Vy cũng không còn cách nào khác, miễn cưỡng nói: "Tôi biết rồi, vậy lát nữa tôi tới."
Nói xong, cô cúp điện thoại.
Tống Hải Dương kéo kéo tay áo cô: "Mẹ, có phải chú Đường bị ốm rồi đúng không?"
"Ừm, bị sốt, mẹ đã đồng ý với dì giúp việc nhà chú Đường là sẽ tới thăm chú ấy, con trai con..."
"Con cũng muốn đi." Tống Hải Dương nhìn cô.
Tống Vy nhíu mày: "Không phải con không thích chú Đường à?"
"Con không thích, nhưng trước kia chú Đường cũng đối xử với con và Dĩnh rất
tốt, chú ấy bị bệnh, con qua thăm chú ấy một chút cũng là chuyện nên
làm, hơn nữa con cũng muốn xem chú Đường sống ở đâu." Tống Hải Dương nặn nặn nắm tay nhỏ nói.
Tống Vy vuốt mũi của cậu một cái: "Được rồi, mẹ cho con đi cùng, nhưng con không được nghịch ngợm gây sự đấy!"
"Vâng ạ." Tống Hải Dương liên tục đồng ý.
Khoảng bốn mươi mấy phút sau, đã đến biệt thự của Đường Hạo Tuấn.
Tống Vy vừa mới đi tới cổng biệt thự, đang định nhấn chuông cửa, cổng lớn biệt thự đã mở ra.
Trên người dì Vương buộc một chiếc tạp dề đi từ bên trong ra: "Cô Tống cô đến rồi."
"Để dì Vương phải đợi lâu rồi." Tống Vy ngượng ngùng cười cười.
Dì Vương nghiêng người làm một tư thế xin mời: "Đâu có đâu có, mời cô Tống vào trong."
"Dì Vương chờ một chút, tôi còn dẫn theo một người nữa." Tống Vy nắm lấy tay bà ta, cũng không sốt ruột đi vào.
Dì Vương quay đầu lại nhìn cô: "Dẫn theo người, ở đâu vậy?"
"Ở đây." Tống Vy kéo cậu bé ở phía sau lưng ra.
Dì Vương cúi đầu xem xét, quá sợ hãi.
Trình Hiệp đáp lại rồi lập tức làm theo, chợt anh ta quay đầu nhìn về phía Đường Hạo Tuấn.
Trông thấy dáng vẻ chật vật của anh, Trình Hiệp sững sờ, kính mắt tuột xuống
khỏi sống mũi: "Ối Đường tổng, cả người anh ướt hết rồi."
Tống Vy đang sửa sang lại váy áo, nghe nói như thế, động tác hơi dừng lại, sau đó nhanh chóng quay đầu sang nhìn Đường Hạo Tuấn.
Thấy anh đúng như lời Trình Hiệp nói, toàn thân ướt đẫm, cả người cô ngẩn ngơ, trong lòng xúc động tới mức nói không nên lời.
Toàn thân anh ướt đẫm, còn cô có áo khoác của anh che nên giày và váy chỉ
ướt một chút, so với anh, cô tốt hơn không biết bao nhiêu lần.
Giờ phút này, trong lòng Tống Vy vô cùng cảm động, nhưng cũng rất băn khoăn.
Cô lấy áo khoác trên đầu xuống, đưa cho Đường Hạo Tuấn: "Đường tổng, dùng cái này lau tạm đi, bên trong vẫn còn khô."
Đường Hạo Tuấn cũng không từ chối, ừ một tiếng, nắm lấy áo khoác đưa lên lau mặt lau tóc.
Tống Vy nhìn anh, nhìn áo sơ mi trắng ướt đẫm đã trở nên trong suốt trên
người anh, để lộ ra dáng người vạm vỡ rắn chắc kia, khuôn mặt nhỏ không
khỏi đỏ lên.
Dáng người của Đường tổng... Đẹp quá!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT