Nhưng động tác của cô có nhanh thế nào cũng không nhanh bằng tốc độ rơi xuống của chiếc hộp.
Chỉ nghe thấy bộp một tiếng, chiếc hộp rơi xuống đất.
Ngay sau đó, trong hộp cũng truyền ra tiếng đồ sứ vỡ vụn.
Tống Vy hoàn toàn ngớ ra, cánh tay duỗi ra cứng lại giữa không trung, đôi
mắt thất thần nhìn chiếc hộp trên mặt đất, một lúc lâu sau mới tỉnh táo
trở lại.
Sau đó, mặc cho Đường Hạo Tuấn ngăn cản, cô vội vàng ngồi xổm xuống mở
chiếc hộp ra, nhìn thấy bát tráng men bên trong đã vỡ thành mấy mảnh,
toàn thân đã lạnh như băng.
Ông cụ Mạc cũng ngồi xổm xuống, nhặt hai mảnh vỡ lên nhìn một chút, vô cùng đau lòng.
Nhưng có đau lòng cũng không thể thay đổi được gì, bát gốm đã vỡ, không thể nào phục hồi như cũ được nữa.
Ông cụ Mạc bỏ mảnh vỡ xuống, dưới sự giúp đỡ của Đường Hạo Tuấn, run run
rẩy rẩy đứng lên, nhìn vẻ mặt và nụ cười khoái trá của Mạc Vân, ông cụ
tức giận đến mức tát cho cô ta một cái: “Láo toét!”
Nụ cười trên môi Mạc Vân đông cứng lại, sau đó cô ta che mặt khóc chạy ra ngoài.
Tống Vy nhặt hết mảnh vỡ của bát gốm bỏ vào hộp, sau đó ôm hộp đứng lên,
trên khuôn mặt nhỏ nhắn bằng bàn tay hiện ra nụ cười nhợt nhạt yếu đuối: “Rất xin lỗi ông Mạc, không thể tặng cho ông món quà này rồi.”
“Không sao, tấm lòng này tôi đã nhận được.” Ông cụ Mạc cũng mệt mỏi khoát tay trả lời.
Ánh mắt hung ác nham hiểm của Đường Hạo Tuấn nhìn thoáng qua hướng Mạc Vân
rời đi, cuối cùng hướng ánh mắt lạnh như băng rơi vào trên người ông cụ
Mạc. “Ông Mạc, tính cách của cháu gái ông quá xấu xa, nếu không trừng
phạt thích đáng thì sẽ không bỏ được, tôi hi vọng ông có thể dạy lại cho cô ta về đạo đức một lần nữa, nếu không dạy được thì bỏ đi, nếu không
sau này cô ta sẽ tiếp tục gây thêm rắc rối lớn cho ông đấy.” Lời này của anh có thể nói là rất không khách sáo, cũng không cho ông cụ Mạc chút
mặt mũi nào. Mặc dù ông cụ Mạc hơi mất mặt, nhưng cũng biết lời anh nói
là đúng, đành cười khổ gật đầu. “Chúng ta đi thôi, bữa tiệc chia tay hôm nay đã không còn ý nghĩa gì để tiếp tục nữa rồi.” Đường Hạo Tuấn thấy
ông cụ Mạc đồng ý sẽ dạy dỗ lại Mạc Vân, thu ánh mắt lại, nhìn sang Tống Vy.
Trong khi Tống Vy đang không biết nên làm thế nào thì Đường Hạo Tuấn ở
bên cạnh đã cởi cúc âu phục, vừa làm vừa nói: “Mưa to quá, để tôi đưa em về.” Tống Vy hé môi, không thốt ra được lời từ chối, đành gật đầu đồng
ý: “Cảm ơn Đường tổng.” Chỗ này là khu biệt thự riêng, nếu từ chối thì
nhất định cô sẽ phải đội mưa đi ra khỏi khu biệt thự, tới ngoài đường
mới có thể bắt được xe. Đến lúc đó, chắc chắn cô sẽ bị ướt như chuột
lột, nói không chừng có bắt được xe, lái xe nhìn thấy bộ dạng của cô như vậy cũng chưa chắc đã cho cô lên xe.
Thấy Tống Vy không từ chối mình, đôi mày đang nhíu lại của Đường Hạo Tuấn
hơi giãn ra, anh cởi áo khoác che lên trên đầu cô: “Tự giữ lấy.”
Tống Vy trừng mắt nhìn, dường như không hiểu ý anh.
Đôi môi mỏng của Đường Hạo Tuấn khẽ mở: “Trình Hiệp không thể lái xe đến
tận cửa chỗ này được mà chỉ có thể dừng xe ở bên ngoài cửa lớn, từ đây
ra đến ngoài cửa lớn cách khoảng mười mấy mét, cái này có thể tạm thay ô che mưa một lúc.”
Thì ra là thế.
Tống Vy ấm lòng, sau đó thấy anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng trên người, cô lấy áo khoác trên đầu xuống, đưa hai tay cho anh: “Cảm ơn lòng tốt
của Đường tổng, nhưng không cần đâu, mưa to như vậy, sẽ rất lạnh, anh
đưa áo cho tôi, chẳng may bị cảm thì làm sao, anh vẫn nên mặc áo khoác
vào đi.”
“Tôi không ốm được đâu, chính em mới phải mặc thêm vào đó.” Đường Hạo Tuấn
giơ một tay ngăn cô trả áo khoác lại, trong mắt còn hơi mất kiên nhẫn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT