Giang Hạ đi phía sau cô, có chút khó hiểu: “Ông cụ Mạc là nhà thiết kế ngang
hàng với thầy của cậu, sao đột nhiên lại ngừng làm việc?”
“Nghe nói là tuổi tác đã cao, mà cũng đúng thôi, thiên phú của một nhà thiết
kế có hạn, khi đến một độ tuổi nhất định thì sẽ không thể vẽ được gì
sáng tạo nữa. Thầy tớ bây giờ cũng vậy, thiết kế cũng không có gì đột
phá, cho nên bây giờ chuyển sang nghiên cứu kiểu dáng.” Tống Vy cười
giải thích.
Giang Hạ không phải là nhà thiết kế thời trang, nghe cô nói xong, cô ta như
hiểu ra: “Là vậy à, buổi họp báo tối nay, cậu có muốn chuẩn bị quà
không?”
“Tất nhiên rồi, ông Mạc rất thích đồ gốm, lát nữa tớ sẽ đi chọn một cái.” Tống Vy mở cửa phòng làm việc của mình ra.
Nhìn thấy có người đi vào, Tống Hải Dương ngẩng đầu nhìn phía cửa, thấy Tống Vy và Giang Hạ đến, cậu vẫy vẫy tay, ngọt ngào kêu lên: “Mẹ, mẹ nuôi!”
“Ngoan!” Tống Vy đi tới, sờ sờ đầu cậu.
Giang Hạ bước tới bóp mặt thằng bé.
Gương mặt của con nít rất mềm mại và nhiều thịt, bóp rất sướng khiến Giang Hạ không nỡ buông tay. Tống Vy thấy cậu bé bĩu môi thì mới lấy tay Giang
Hạ ra, cậu đã được giải thoát.
Cậu nhóc được tự do, lập tức nhảy xuống ghế trốn thật xa.
“Này, thằng nhóc này…” Giang Hạ chống nạnh, muốn nói gì đó.
Tống Vy dở khóc dở cười ngắt lời cô ta: “Được rồi, cậu giống y con nít vậy đó.”
Giang Hạ lè lưỡi.
Tống Vy cười lắc đầu, cô bước tới bàn làm việc, mở ngăn kéo bỏ thư mời vào:
“Được rồi, tớ đi đến phố đồ gốm chọn quà cho ông Mạc đã, cậu trông Hải
Dương nhé.”
“Cậu đi đi, tớ sẽ chăm nó.” Giang Hạ khuya tay.
Tống Vy mỉm cười nói cảm ơn, sau đó nói với cậu vài câu rồi cầm túi rời đi.
Khi đến phố đồ gốm, Tống Vy đứng đầu đường nhìn mãi cũng không thấy điểm
cuối, có thể thấy phố đồ gốm này rất dài, người đến người đi tấp nập,
náo nhiệt không kém chợ đồ cổ. Tống Vy lấy điện thoại ra đi theo hướng
dẫn của google map, bước vào cửa hàng đồ gốm lớn nhất và nổi tiếng nhất
trên con phố này. Vừa bước vào, một nhân viên mỉm cười chào đón: “Xin
chào quý khách, xin hỏi cô muốn xem loại đồ gốm nào, đĩa hay chén ạ?”
“Các loại chén!” Tống Vy vừa đáp vừa quan sát cửa hàng. Ông cụ Mạc không hứng thú với đĩa gốm, chỉ thích chén gốm thôi. “Mời cô qua đây, bên này đều là chén gốm.” Nhân viên chỉ vào dãy quầy bên phải. Tống Vy nói cảm
ơn anh ta rồi bước tới xem từng cái.
Năm đó khi ông nội cháu chọn cô gái này thì ông có ở bên.” Hóa ra là vậy.
Đường Hạo Tuấn khẽ gật đầu, ngón tay cái vuốt ve thân cốc: “Vậy ông đã biết Tống Huyền là giả?”
Ông Trần gật đầu: “Ừ.”
“Vậy tại sao năm năm qua ông vẫn không nói cho cháu biết?” Đường Hạo Tuấn híp mắt.
Nếu anh sớm biết Tống Huyền không phải là đứa con gái thật sự của nhà họ
Tống thì có nói gì anh cũng sẽ không đính hôn với Tống Huyền, cho dù năm năm trước Tống Huyền đã từng cứu anh.
Ông Trần tháo găng tay ra, cười hà hà hai tiếng: “Hiểu lầm thôi, năm năm
trước cháu đột nhiên muốn đính hôn với cô gái Tống Huyền kia, ông tưởng
cháu thích Tống Huyền nên mới không nói.”
Đường Hạo Tuấn mím môi mỏng: “Cháu chưa từng thích Tống Huyền.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT