Tống Vy vuốt tóc cười với bà ta: “Thật ra cũng không phải bí mật gì, cho dù không có con thì Đường tổng cũng sẽ hủy hôn với cô ta, bởi vì cô ta chỉ là bia đỡ đạn!”

“Bia đỡ đạn?” Con ngươi Tống Huyền co rút.

Tống Huyền và Tô Thu cũng kêu lên.

Tống Vy gật đầu: “Đúng vậy, cô chỉ là tấm bia đỡ đạn mà Đường tổng dựng lên vì Lâm Giai Nhi mà thôi, người Đường tổng yêu chính là Lâm Giai Nhi. Bởi vì trận tai nạn xe mười năm trước nên cô Lâm Giai Nhi trở thành người thực vật, mới tỉnh lại được một thời gian.”

“Con nói thế làm mẹ nhớ ra, có phải Lâm Giai Nhi là con gái của Lâm thị không?” Lưu Mộng vỗ lòng bàn tay.

Tống Vy nói: “Là cô ấy.”

“Vậy thì cũng không có gì ngạc nhiên, hồi đó nhà họ Lâm với nhà họ Đường có mối quan hệ rất thân thiết, con gái nhà họ Lâm và Hạo Tuấn lại là thanh mai trúc mã. Người bên ngoài còn đang suy đoán liệu hai người có phải đã đính hôn rồi hay không, nhưng sau Lâm thị phá sản vào mười năm trước thì con gái nhà họ Lâm cũng biến mất, hóa ra là bị tai nạn xe.” Lưu Mộng gật đầu, sờ cằm.

Hai mẹ con Tô Thu bảy năm trước mới vào nhà họ Tống rồi bước vào giới giàu có cho nên cũng không biết chuyện xảy ra mười năm trước, bây giờ nghe Lưu Mộng nói xong thì mới biết Đường Hạo Tuấn còn có thanh mai trúc mã.

“Nhắc mới nhớ, cô Lâm này còn ở cùng bệnh viện với cô nữa.” Tống Vy mỉm cười nhìn Tống Huyền.

Lúc này sắc mặt Tống Huyền đã tái nhợt, cô ta lắc đầu không tin: “Không thể nào, sao Hạo Tuấn có thể yêu Lâm Giai Nhi được?

Người anh ấy yêu là…”

Nói đến đây, cô ta đột nhiên nghĩ tới gì đó, sau đó trợn to hai mắt, quay người nắm lấy tay Tô Thu đằng sau: “Mẹ, có phải hôm qua mẹ nói với con mấy ngày nay mẹ thấy Hạo Tuấn đến bệnh viện phải không?”



“Đúng… Đúng vậy.” Tô Thu gật đầu.

Tống Vy nhếch môi: “Bà sẽ không tưởng rằng Đường tổng tới bệnh viện thăm con gái bà đấy chứ?”

Tô Thu vừa mở miệng, đột nhiên lại không nói nên lời.

Bà ta thực sự đã nghĩ như vậy.

Bà ta tưởng Hạo Tuấn đến bệnh viện là muốn biết Huyền Huyền đã tỉnh dậy sau cơn ‘hôn mê’ hay chưa. “Thật tiếc là các người đã nghĩ nhiều rồi, Đường tổng không phải đến thăm các người, mà là đến thăm cô Lâm.” Tống Vy nhún vai. Lưu Mộng hả hê nhìn mẹ con Tô Thu: “Chậc chậc chậc, khiến các người thất vọng rồi.” Hai tay Tống Huyền để trên tay vịn khẽ run lên, cả cơ thể và trái tim cô ta đều lạnh lẽo. Lần đầu tiên cô ta biết bên cạnh Đường Hạo Tuấn không chỉ có Tống Vy mà còn có một người Lâm Giai Nhi bí ẩn nữa. “Huyền Huyền…” Tô Thu lo lắng đặt tay lên vai Tống Huyền. “Bây giờ các người đã biết tại sao tôi nói như vậy rồi nhỉ, cho dù không có tôi thì Đường tổng cũng sẽ hủy hôn, bởi vì cô chỉ chiếm vị trí thay cho cô Lâm mà thôi, nhân tiện là quân cờ để giúp Đường tổng xua đuổi phụ nữ.” Tống Vy đặt hai tay lên đùi, ngồi xổm người xuống nhìn chằm chằm Tống Huyền. Tống Huyền suy sụp tinh thần, giơ hai tay ôm chặt đầu, vẻ mặt dữ tợn như ác quỷ, đọc đi đọc lại ba chữ Lâm Giai Nhi này trong lòng! Tống Vy đứng thẳng người dậy: “Cho nên hôm nay các người tới làm phiền tôi, không có ý nghĩa gì hết!” “Ai nói không có?” Tống Huyền ngước đôi mắt đỏ hoe lên nhìn chằm chằm cô: “Cho dù giữa tôi và Hạo Tuấn có một Lâm Gia Hân đi nữa thì Tống Vy cô cũng không vô tội, nếu cô không xuất hiện thì cho dù Hạo Tuấn hủy hôn vì Lâm Giai Nhi thì ít nhất cũng sẽ không hủy ngay lúc này, cho nên nói đến cùng thì cũng là do cô đã hại tôi!”

Mặc dù Tống Vy nói người Đường Hạo Tuấn yêu là Lâm Giai Nhi, nhưng cô ta biết Đường Hạo Tuấn cũng yêu Tống Vy, cho dù không bằng Lâm Giai Nhi, nhưng yêu vẫn là yêu thôi.

Chỉ dựa vào điểm này thôi thì cô ta cũng sẽ không tha cho Tống Vy, cô ta sẽ khiến cho Tống Vy cùng với Lâm Giai Nhi kia biến mất khỏi Đường Hạo Tuấn.

“Không biết lý lẽ!” Tống Vy cau mày nhìn vẻ oán hận trong mắt Tống Huyền.

Lưu Mộng nắm tay cô: “Loại người này căn bản không nghe người khác nói đâu, mặc kệ bọn họ đi, lãng phí thời gian.”

Nói xong, Lưu Mộng đóng cửa lại.

Nhưng Tô Thu và Tống Huyền vẫn đang đập cửa bên ngoài, bọn họ còn muốn tranh luận phải trái.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play