Cô không sao, nhưng người đàn ông lại kêu lên một tiếng đau đơn, buông tay cô ra ôm lấy mô mình.

Tống Vy vội vàng ngẩng đàu nhìn, chỉ thấy Đường Hạo Tuấn chau mày, thái dương rịn ra mấy giọt mồ hôi lạnh, trong mắt còn chứa vẻ đau xót, rõ ràng là bị thương.

“Đường tổng, anh bị thương ở đâu rồi?” Tống Vy vội hỏi, vừa hỏi, vừa vội vàng dò xét gương mặt anh.

Đường Hạo Tuấn thấy được sự căng thẳng và lo lắng trong mắt cô, nhíu mày buông ra, để tay đang che miệng xuống, trầm giọng nói: “Không sao, vừa rồi đụng vào cằm, răng cắn vào đầu lưỡi.”

“Há mồm, tôi xem có nghiêm trọng không.” Tống Vy đưa tay muốn chạm vào môi người đàn ông.

Người đàn ông ngửa ra sau tránh được: “Không cần, không sao.”

Tống Vy thả tay xuống: “Nếu không còn việc gì, tôi đây đi trước.”

Nói xong, cô quay lại dáng vẻ lạnh nhạt từ trong phòng họp đi ra.

Đường Hạo Tuấn nhấp môi dưới: “Tống Vy, em đang cố ý tránh né tôi?”

Tống Vy rũ mắt xuống, che đi thần sắc trong mắt, giật giật khóe miệng cười trả lời: “Không có, Đường tổng nói đùa, tôi trốn anh làm gì, tôi cũng không cái gì trái lương tâm.”

Đường Hạo Tuấn nhíu mày, đang muốn nói gì đó, đột nhiên bị tiếng chuông điện thoại vang lên cắt ngang.

Tống Vy cảm thấy cuộc điện thoại này đến rất đúng lúc, nói xin lỗi với anh một câu, lấy điện thoại từ trong túi ra.



Nhưng mà nhìn hiển thị trên màn hình, biểu cảm của cô trở nên phức tạp.

Đường Hạo Tuấn cũng nhìn thấy, con ngươi lạnh hơi híp lại, có một loại xúc động đoạt lấy điện thoại của cô, ném đi.

Nhưng còn không đợi anh làm vậy, Tống Vy cũng đã nhận điện thoại: “Alo, Phàm, anh tỉnh rồi!”

Đường Hạo Tuấn nhìn chằm chằm vào điện thoại di động của cô, muốn biết bọn họ nói cái gì.

Tống Vy đương nhiên nhận ra ánh mắt của anh, nhưng không để ý, kệ anh. “Vừa tỉnh lại một lúc, không thấy em, hộ lý nói em về nước.” Đầu bên kia điện thoại, Kiều Phàm nằm trên giường bệnh, sắc mặt còn chút trắng bệnh. Tống Vy ừ một tiếng: “Tôi đi tối hôm qua, sáng nay đến.” “Là bởi vì tôi sao?” Kiều Phàm ho hai tiếng, ánh mắt có chút ảm đạm nói. Môi Tống Vy giật giật: “Cũng không hoàn toàn phải, chủ yếu là về họp.” “Thật xin lỗi Vy Vy, là tôi dọa em, lúc ấy tôi uống quá nhiều, bản thân tôi cũng không biết tôi đang làm gì, bây giờ tỉnh lại mới biết tôi làm ra chuyện vô liêm sỉ với em, thật sự xin lỗi, Vy Vy, xin em tha thứ cho tôi!” Kiều Phàm ngập tràn áy náy nói xin lỗi. Nhưng trong mắt anh ta, không có chút ý tức xin lỗi, ngược lại là một mảng đen tối. Tống Vy không nhìn thấy, đương nhiên lời xin lỗi của anh ta là thật lòng, khúc mắc với anh ta trong lòng lập tức mất đi rất nhiều, nụ cười trên mặt cũng tự nhiên hơn: “Ừ, tôi tha thứ cho anh.” Nghe như thế, môi mỏng Đường Hạo Tuấn mím thành một đường thẳng. Mặc dù anh không nghe được Kiều Phàm nói cái gì, nhưng từ câu tha thứ của cô, cũng có thể đoán được đại khái, trong lòng có chút không vui.

Đầu bên kia điện thoại, âm thanh vui mừng của Kiều Phàm truyền đến: “Thật vậy sao, cảm ơn em Vy Vy.”

“Thật sự, chỉ là anh sau này…”

“Tôi biết, sau này tôi sẽ không uống rượu nhiều như vậy, làm ra loại chuyện đó với em nữa.” Kiều Phàm cắt ngang cô, ngón giữa thon dài đẩy kính mắt, đáy mắt xẹt qua một tia u ám: “Nhưng mà Vy Vy, thổ lộ lúc đó của anh là thật, anh thích em năm năm rồi, từ lần đầu tiên nhìn thấy em, đã thích em.”

Tống Vy không ngờ Kiều Phàm lại lần nữa bày tỏ tâm ý với cô qua điện thoại, trái tim nhảy dựng lên, theo bản năng liếc Đường Hạo Tuấn.

Đường Hạo Tuấn từ trong mắt cô thấy được mấy phần chột dạ, không khỏi nhướng mày.

Cô đang làm cái gì?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play