Mạnh Ngọc nhìn anh một cái lại nói: “Cho nên, bây giờ tôi muốn xác định, Hải Dương rốt cuộc là nhóm máu A hay là RH-.”

“Là RH-, lần này Hải Dương xảy ra tai nạn giao thông, Đường Hạo Minh hiến máu cho thằng bé, nhóm máu của Đường Hạo Minh, giống tôi.” Đường Hạo Tuấn mím môi nói.

Kính mắt Mạnh Ngọc phản quang: “Mà ban đầu đến tay tôi lại là nhóm máu A, tình huống này chỉ có hai loại, hoặc là người đưa đến cho tôi nhầm lẫn, hoặc chính là…”

“Có người đổi nhóm máu của Hải Dương!” Trong mắt Đường Hạo Tuấn phát ra ánh sáng lạnh.

Mạnh Ngọc gật đầu: “Đúng thế, nhưng mà cho dù là loại nào, chỉ bằng nhóm máu của Hải Dương giống cậu, lại thêm vẻ ngoài giống cậu, tôi hoài nghi thằng bé là con trai của cậu.”

Hầu kết Đường Hạo Tuấn giật giật, dường như đang đè nén cái gì đó, một lát sau, anh chủ động vén tay áo, đặt cánh tay lên bàn làm việc: “Lấy đi!”

“Sảng khoái!” Mạnh Ngọc cười tủm tỉm cầm lấy ông kim, rút ống máu đầy.

Đường Hạo Tuấn nhìn ống máu này, con ngươi nguy hiểm nheo lại: “Làm giám định, dường như không cần nhiều như vậy đâu.”

Ánh mắt Mạnh Ngọc xoay vòng vòng, nghiêm túc trả lời: “Là thế này, cậu đây là nhóm máu quý như gấu trúc, bệnh viên chúng tôi thiếu nhất là loại máu này, tôi rút nhiều một chút, lỡ như có ai cần, tôi còn có thể cứu người, đó cũng là tích đức cho cậu không phải sao?”

“He!” Đường Hạo Tuấn cười lạnh, nhưng cũng không làm thế nào cả.



Dù sao rút cũng rút rồi, còn có thể tiêm về lại sao?

Thấy anh không so đo nữa, Mạnh Ngọc không thể thầm thở phào một cái, sau khi cẩn cẩn thận thận rót máu vào ống nghiệm, đứng đậy đặt vào trong tủ bảo quản, sau đó quay lại chỗ ngồi xuống.

“Bên phía Hải Dương kia là giao cho cậu, tôi nghe Trình Hiệp nói, cậu sắp xếp một người hộ lý, đúng lúc bảo hộ lý lấy một chút mẫu DNA của Hải Dương, không nhất định là máu, tóc cũng được, nhưng mà nhanh lên, Hải Dương sắp xuất viện rồi.” Mạnh Ngọc nhắc nhở.

Đường Hạo Tuấn cho tay vào túi quần đứng lên, giọng nói lạnh nhạt: “Biết rồi, trong vòng hai tiếng, tôi cho người đưa đến.”

Hộ lý sau khi yêu thích sờ sờ lên đầu cậu bé, một tay ôm lấy cậu bé, sau đó đợi Tống Vy ra ngoài, mới theo sau.

Đi ra ngoài cửa bệnh viện, Tống Vy chặn một chiếc xe taxi lại, cho hành lý vào cốp sau, chợt nghe Tống Hải Dương kêu đau một tiếng.

Lòng cô nhói một cái, cốp sau cũng chưa kịp đóng, vội vàng chạy qua xem có chuyện gì.

“Làm sao thế?” Tống Vy căng thẳng hnỏi.

Tổng Hải Dương ngồi vào ghế sau, bàn tay nhỏ bé che đỉnh đầu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn nhập tràn uất ức, hốc mắt cũng ẩm ướt: “Mẹ…”

“Mẹ ở đây, nói cho mẹ có chuyện gì vậy?” Tống Vy đi lên, xoay người ôm lấy cậu nhóc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play