“Vậy thì cứ làm như thế đi.” Tống Vy uống một ngụm nước, khẽ cười.
Sau đó, cô lại nghĩ đến chuyện gì đó, sống lưng lập tức thẳng đứng: “Đúng rồi, Phàm đâu?”
Cô nhớ rõ, trước khi Đường Hạo Tuấn cứu cô, người cứu cô trước là Kiều
Phàm, chỉ là cuối cùng chân của Kiều Phàm bị chuột rút, không cứu được
cô lên, ngược lại bị liên lụy chìm xuống nước.
Cũng không biết bây giờ anh thế nào rồi?
Nghe thấy Tống Vy nhắc đến Kiều Phàm, khuôn mặt vốn dĩ đang thờ ơ của Đường
Hạo Tuấn lập tức trở nên u ám, nhận lấy cốc nước của cô, đặt mạnh xuống
đầu giường, lạnh lùng chế nhạo nói: “Em quan tâm bạn trai của em như
vậy?”
“Bạn trai?” Tống Vy sững sờ một lúc.
Đường Hạo Tuấn nhếch môi nhìn cô: “Kiều Phàm không phải là bạn trai của em sao?”
“Đương nhiên là không phải.” Tống Vy dở khóc dở cười: “Chúng tôi chỉ là người yêu đóng giả thôi.”
“Đóng giả?” Vẻ mặt của Đường Hạo Tuấn đột nhiên trở nên tốt hơn rất nhiều.
Tống Vy ừ một tiếng: “Đúng rồi, có lẽ anh ấy biết lần này mình đến sẽ gặp cô Hill, vì vậy để thoát khỏi cô Hill, mới cố ý bảo tôi đóng giả làm bạn
gái của anh ấy.”
“Em thật sự cho là như vậy?” Đường Hạo Tuấn dựa vào lưng ghế.
Tống Vy chớp chớp mắt: “Lẽ nào không phải sao?”
Đường Hạo Tuấn nhìn đôi mắt trong veo của cô, không khỏi day ấn đường.
Người phụ nữ này, đúng là ngây thơ, theo như cô thấy, Kiều Phàm bảo cô đóng
giả làm bạn gái, là vì muốn thoát khỏi cô Hill, nhưng theo như anh thấy, đây chỉ là một mục đích trong đó mà thôi.
Kiều Phàm muốn cô gắn cái mác bạn gái này, sau đó khiến người khác hiểu
nhầm, khi người hiểu nhầm nhiều rồi, thì ngay cả cơ hội giải thích cũng
không có, giả cũng sẽ thành thật, đúng là kế hay, xem ra anh phải bảo
Trình Hiệp sớm điều tra rõ ràng bộ mặt thật sự của Kiều Phàm, để cho cô
biết, rốt cuộc Kiều Phàm là người như thế nào.
“Đường tổng, sao anh lại không nói gì?” Thấy Đường Hạo Tuấn rủ mắt xuống, Tống Vy đưa tay vẫy vẫy trước mặt anh.
Đường Hạo Tuấn bắt lấy tay cô, không nặng không nhẹ bóp một cái. Mặc dù tay
cô mảnh khảnh, nhưng bóp cũng có cảm giác có thịt, cảm giác tay vô cùng
tốt, Đường Hạo Tuấn không kiềm chế được mà bóp thêm mấy cái. Tống Vy
nhìn động tác này của anh, khuôn mặt nhỏ nhắn đột nhiên đỏ lên: “Đường
tổng, anh…” Sau khi Đường Hạo Tuấn phản ứng lại mình đang làm gì, vẻ mặt sững sờ, lập tức buông tay ra. Anh thu tay về, ngược lại Tống Vy có
chút thất vọng, nhưng trên mặt vẫn giả vỡ không quan tâm bỏ tay xuống.
Lúc này, cửa phòng bệnh vang lên tiếng gõ cửa. Trong đôi môi mỏng của
Đường Hạo Tuấn phun ra một chữ: “Vào!” Trình Hiệp đẩy cửa đi vào, trong
tay cầm một hợp cơm, phía sau còn có mấy người đi theo. Tống Vy nhìn kỹ
hơn là ông Hill, còn có cô Hill và hai người tai sai của cô ta. Về những người khác, cô không hề biết.
“Tổng giám đốc, bọn họ đến xin lỗi nhà thiết kế Tống, mấy vị này là ba mẹ của hai cô gái này.” Trình Hiệp đặt hộp cơm xuống, chỉ vào mấy người mà
Tống Vy không biết, giới thiệu.
Đường Hạo Tuấn mặt không chút biểu cảm gật đầu, bảo bọn họ đi vào.
Mặc dù anh không hoan nghênh những người này, nhưng bọn họ đến xin lỗi, đương nhiên anh sẽ không ngăn cản.
“Cái kia, cô Tống, thật sự xin lỗi, tôi đã nuông chiều con gái đến mức hư
hỏng rồi, hại cô suýt nữa xảy ra chuyện, xin lỗi, chúng tôi đặc biệt đến chuộc lỗi với cô.” Ông Hill đẩy cô Hill đến trước giường của Tống Vy,
bảo cô ta xin lỗi.
Mặc dù cô Hill không tình nguyện, nhưng vẫn xin lỗi, những người khác cũng làm theo.
Tống Vy cúi đầu nhìn móng tay đỏ tươi của mình: “Tôi cảm thấy, mấy người không nên chỉ xin lỗi một mình tôi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT