Kiều Phàm mặt mày không cảm xúc nhìn vào mắt của cô: “Vy, đừng quên, em bây giờ là bạn gái của tôi.”

Nghe vậy, Tống Vy siết chặt lòng bàn tay, giống như đang giãy giụa trong lòng.

Vài giây sau, cô thở dài, cuối cùng vẫn thu chân sắp cất lên lại.

Phải, ngay từ đầu không phải nói xong rồi sao, cô dùng thân phận bạn gái của anh ta, cùng anh ta tham gia hôn lễ.

Nếu cô bây giờ bỏ anh ta lại mà đi quan tâm Đường Hạo Tuấn thì không khác gì ném thể diện của anh ta xuống dưới đất mà giẫm, cô không thể làm như vậy.

Cảm nhận được Tống Vy từ bỏ ý nghĩ đi xem thương thế của Đường Hạo Tuấn, Kiều Phàm lúc này buông cánh tay của cô ra, đi tới trước mặt Đường Hạo Tuấn: “Đường tổng, tôi giúp anh kiểm tra vết thương?”

Ông Hill vừa nghe thấy, không đợi Đường Hạo Tuấn nói cái gì, vội vàng nhường vị trí: “Vậy Đường tổng nhờ cả bác sĩ Kiều rồi.”

“Đơn giản.” Kiều Phàm mỉm cười, sau đó nhìn Đường Hạo Tuấn: “Đường tổng, làm phiền mở tay ra.”

Đường Hạo Tuấn không làm theo, ngược lại siết chặt nắm đấm rồi đứng dậy, giọng nói lạnh lùng vô tình: “Không cần!”

Nói xong, toàn thân anh tỏa ra hàn khí, nhấc chân đi ra khỏi phòng nghỉ.

Tống Vy nhìn bóng lưng của anh, há miệng muốn gọi anh lại, bảo anh nghe lời khám vết thương.

Nhưng sau đó nghĩ lại, cô có tư cách gì bắt anh nghe lời của cô.



“Xin lỗi bác sĩ Kiều và cô Tống, Đường tổng cậu ấy…” Ông Hill mỉm cười ái ngại với Kiều Phàm và Tống Phàm.

Kiều Phàm xua tay: “Không sao, tôi quen biết Đường tổng, anh ta như này tôi cũng quen rồi.”

“Vậy sao.” Ông Hill gật đầu.

Lúc này, cửa của phòng nghỉ đột nhiên bị người đẩy mạnh ra, một bóng dáng nhỏ nhắn lung linh, vù vù chạy vào: “Ba, con nghe quản gia nói bác sĩ Kiều đến rồi, anh ấy ở đây sao?”

“Đó không phải sao.” Ông Hill mỉm cười hướng về phía Kiều Phàm.

Cô Hill nhìn qua, nhìn thấy người đàn ông mình nhớ nhung, mắt chợt sáng lên, gò má lập tức đỏ ửng. Cô ta khép nép cất bước tới trước mặt Kiều Phàm, hai tay có hơi căng thẳng mà đan vào nhau, bẽn lẽn chào hỏi: “Bác sĩ Kiều, lâu rồi không gặp.” Tống Vy nhướn mày. Cô gái này thích Phàm! Cô hứng thú nhìn sang Kiều Phàm. Kiều Phàm liếc nhìn cô, sau khi nhìn rõ sự trêu ghẹo trong mắt cô, ánh mắt lạnh lùng. Có điều rất nhanh, anh đưa mắt nhìn sang cô Hill, dịu dàng không mất đi vẻ lịch vẻ mà cười đáp lại, nhưng ý cười lại không chạm tới mắt, ngược lại toát lên vài phần xa cách và lạnh nhạt: “Chào Annie, lâu rồi không gặp.” “Phải, gần nửa năm rồi.” Cô Hill cúi thấp đầu, cười e thẹn. Khi cô ta muốn hỏi anh gần đây sống như thế nào thì nghe thấy anh đưa ra lời cáo từ, sau đó nói với người phụ nữ bên cạnh: “Vy, chúng ta đi thôi.” Tống Vy ừm một tiếng.

Cô Hill nghe thấy Kiều Phàm gọi Tống Vy thân mật như vậy, biểu cảm trên mặt chợt cứng đờ: “Khoan đã!”

Cô gọi hai người muốn đi lại.

Tống Vy và Kiều Phàm dừng bước chân.

Sắc mặt của cô Hill có hơi trắng bệch nhìn Tống Vy, trên mặt nặn ra một nụ cười miễn cưỡng: “Bác sĩ Kiều, cô này là ai?”

Ông Hill biết con gái của mình có ý với Kiều Phàm, không khỏi thở dài: “Annie, cô Tống là bạn gái của bác sĩ Kiều…”

“Bạn gái sao?” Cô Hill chịu đả kích lớn nên đã lùi lại hai bước, giọng nói cũng trở nên sắc bén.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play