Nhưng những lời Tống Huyền nói khi nãy lại cho cô có thêm một suy đoán, đó là giá họa, có người muốn giết cô, đồng thời đổ tội cho Tống Huyền, để Tống Huyền chịu tội thay. Nếu thật sự như thế, người đứng sau của chuyện này lòng dạ độc ác đến mức nào chứ.

Đang suy nghĩ, Tống Hải Dương đi ra khỏi phòng trẻ em: “Mẹ.”

Tống Vy thôi suy nghĩ, cố gượng cười: “Sao lại ra đây, không phải bảo con ở trong phòng với em gái sao?”

“Dĩnh Nhi vừa khóc mệt nên ngủ mất rồi.” Tống Hải Dương leo lên sofa, ngồi xuống bên cạnh cô.

Tống Vy ôm lấy bả vai nhỏ của cậu: “Sao vậy bảo bối?”

“Mẹ, con không tìm thấy người hại mẹ, Tống Huyền đó không phải hung thủ.” Tống Hải Dương cúi đầu, vẻ mặt áy náy.

Tống Vy nhíu mày: “Bảo bối, không phải mẹ từng nói với con là đừng tham dự vào chuyện của người lớn à, sao con…”

“Con lo cho mẹ!” Tống Hải Dương ngắt lời cô.

Tống Vy há miệng, chợt nói không nên lời.

Lưu Mộng vỗ nhẹ lên mu bàn tay của Tống Vy: “Được rồi Vy Vy, thằng nhỏ lo lắng cho con, con đừng trách móc nó nữa, nghe xem Hải Dương điều tra được gì trước đã? Sao thằng bé lại nói không phải Tống Huyền?”

“Hầy, được rồi.” Tống Vy thở dài, đồng ý.

Tống Hải Dương nhíu mày, trên khuôn mặt non nớt xuất hiện vẻ lạnh lùng giống Đường Hạo Tuấn như đúc: “Mẹ, con mới kiểm tra tài khoản ngân hàng và các liên lạc điện tử của Tống Huyền, phát hiện gần đây cô ta không chuyển tiền ra ngoài, cũng không liên lạc gì với bên ngoài, thậm chí còn không rời khỏi camera giám sát của nhà họ Tống.”



“Nói cách khác, cô ta không liên lạc với ai, cũng không bỏ tiền mua chuộc ai, càng không chủ động gặp ai, cho nên cô ta hoàn toàn không có gì đáng ngờ.” Tống Vy mím môi nói.

Tống Hải Dương gật đầu: “Đúng thế.”

“Hầy, đúng là được lợi cho cô ta rồi, sao lại không phải là cô ta chứ, nếu thật sự là cô ta thì có thể bắt cô ta sớm một chút, đúng là không cam lòng!” Lưu Mộng tiếc nuối đập bàn: “Không được, mẹ phải đi hỏi người của đồn cảnh sát, xem có còn manh mối khác không.”

Nói xong, bà ta xoay người đi ra ngoài.

Tống Vy cũng không ngăn cản, nắm lấy bàn tay mềm mại của Tống Hải Dương.

Tống Hải Dương bĩu môi, hơi không vui: “Mẹ, hung thủ thật sự trốn quá kỹ, con hoàn toàn không có manh mối để tìm thấy cô ta, xin lỗi.”

“Đồ ngốc, xin lỗi cái gì, con đã giỏi lắm rồi.” Tống Vy hôn lên trán con trai.

Tống Hải Dương đỏ mặt.

Lúc này, điện thoại của Tống Vy reo lên.

Tống Hải Dương nhìn một cái, vẻ mặt trở nên lạnh lùng hơn rất nhiều: “Mẹ, là chú Đường.”

Tống Vỹ hơi ngạc nhiên vì thái độ của cậu với Đường Hạo Tuấn thay đổi nhiều như vậy, nhưng cô cũng không nghĩ nhiều, cầm điện thoại đặt vào bên tai: “Tổng Giám đốc Đường.”

“Chuyện tối qua đã có chút kết quả, không phải Tống Huyền làm.” Giọng nói hờ hững của Đường Hạo Tuấn truyền vào tai cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play