“Không có, ngủ tiếp đi.” Tống Vy sờ đầu hai đứa nhỏ, đặt hai đứa bé ngồi lên đùi lại, nhẹ nhàng vỗ lưng bọn nhỏ.

Tống Dĩnh Nhi vốn dĩ đang buồn ngủ, một lát sau lại ngủ tiếp.

Nhưng Tống Hải Dương thì lại mở to mắt, ngoan ngoãn ngồi trên chân Tống Vy, làm thế nào cũng không chịu ngủ.

Tống Vy chỉ có thể tùy thằng bé.

“Hạo Tuấn, sao cháu đột nhiên dừng xe vậy?” Lưu Mộng ở ghế lái phụ hoảng hồn trách.

“Xin lỗi.” Đường Hạo Tuấn mím môi, sau đó quay đầu nhìn Tống Vy ngồi sau lưng: “Sao em cảm thấy là Tống Huyền?”

“Vì lúc đó hung thủ nói một câu bên tai tôi, nói tôi cướp đàn ông của người khác, từ khi tôi về nước đến giờ, vì liên quan đến công việc, chỉ có Tổng Giám đốc Đường hay tiếp xúc với tôi, hơn nữa

Tống Huyền cũng từng nói tôi muốn Cướp vị trí vợ chưa cưới của cô ta ba lần rồi.” Tống Vy nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thăm của anh.

Lưu Mộng cũng quay đầu lại, VỖ Tống Vy một cái: “Cái gì, hung thủ còn nói thế với Con ư, vậy sao khi nãy ở đồn cảnh sát con không nói ra?”

Tống Vy không trả lời, vẫn nhìn Đường Hạo Tuấn như cũ.

Tống Hải Dương cũng híp đôi mắt to nhìn chằm chằm Đường Hạo Tuấn, vẻ yêu thích trong mắt cũng phai nhạt đi không ít

Thì ra mẹ suýt bị người ta hại chết cũng là vì chú Đường sao?

Đường Hạo Tuấn nhìn thấy ánh mắt của Tống Hải Dương thay đổi, trái tim không

biết vì sao lại có cảm giác như bị người ta nắm chặt lấy, thậm chí như có thứ gì quan trọng mất đi, anh siết chặt tay lái .

nặng nề nói: “Tôi biết rồi, tôi sẽ điều tra rõ ràng!”



“Chỉ điều tra rõ ràng là không đủ!” Lưu Mộng nghiêm mặt: “Hạo Tuấn, nếu cuối cùng điều tra ra là Tống Huyền, bác hy vọng cháu hủy hôn với cô ta, hơn nữa lập tức đưa cô ta vào tù.”

“Cháu sẽ.” Đường Hạo Tuấn rũ mắt xuống, trong mắt là cuồng phong bão táp.

Không cần bà ta nhắc nhở, anh cũng sẽ làm như thế.

Tập đoàn Đường Thị không cần một phu nhân Tổng Giám đốc mang tội giết người.

Nhìn ra Đường Hạo Tuấn không phải trả lời lấy lệ, lúc này Lưu Mộng mới hài lòng, sắc mặt cũng dễ chịu hơn: “Vậy thì tốt, Hạo Tuấn, cháu tiếp tục lái xe đi.”

Đường Hạo Tuấn khẽ vâng một tiếng, nhìn Tống Vy thêm lần nữa rồi mới khởi động xe.

Về đến căn hộ, Đường Hạo Tuấn đưa bọn họ đến trước cửa rồi đi.

Tống Hải Dương dắt Tống Dĩnh Nhi đã thức dậy, chạy nhanh vào trong phòng của mình.

Lưu Mộng bưng một đĩa trái cây đã rửa đi ra từ trong phòng bếp: “Bảo bối, con mau xin nghỉ ở công ty của Hạo Tuấn đi.”

Tống Vy đang là áo khoác của Kiều Phàm, nghe nói thế thì hơi dừng tay lại: “Sao vậy ạ?”

“Con còn hỏi nữa, chuyện hôm nay suýt khiến mẹ sợ chết khiếp rồi, con tiếp xúc gần với Hạo Tuấn như vậy, sau này nói không chừng sẽ còn có chuyện nguy hiểm gì nữa đấy.”

Nghe thấy sự lo lắng trong lời nói của mẹ, Tống Vy thầm thấy ấm áp, vẻ mặt cũng trở nên dịu dàng: “Con biết rồi, yên tâm đi, mấy ngày nữa con sẽ viết đơn xin nghỉ việc.”

Thời gian làm việc của cô ở tập đoàn Đường Thị vốn chỉ có một tháng thôi.

Bây giờ show diễn Dục Hỏa Trùng Sinh cũng đã kết thúc, cô cũng nên đi rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play